Lúc đồng ý với Kỷ Trì, Hạ An Viễn không hề nghĩ đến cảnh tượng này khi họ chuẩn bị đi ngủ ngay sau đó.
Tắt đèn, căn phòng ngủ trống trải rất yên tĩnh, Hạ An Viễn mở mắt, nhìn về phía rèm cửa hắt vào chút ánh sáng mờ ảo của đèn đường, lặng lẽ dịch người ra ngoài.
Chiếc giường này anh đã ngủ gần một năm, chưa bao giờ cảm thấy nó lạnh lẽo cứng nhắc như vậy, lúc này lại vì sự hiện diện của Kỷ Trì mà cảm thấy xa lạ. Anh thậm chí không biết chiếc giường này đã cũ đến mức này, chỉ cần anh cử động một chút, lò xo của đệm lại kêu kẹt kẹt.
“Không ngủ được à?” So với tư thế ngủ gò bó của Hạ An Viễn, Kỷ Trì thoải mái hơn nhiều.
Hạ An Viễn nhỏ giọng đáp: “Không phải.”
Kỷ Trì “ừm” một tiếng, có lẽ vì buồn ngủ, giọng nói nghe có vẻ lơ đãng, hắn nửa đùa nửa thật: “Đừng căng thẳng, tôi không có gai đâu, lại gần cũng không châm vào người cậu được đâu. Dịch ra nữa là cậu phải ngủ dưới đất đấy.”
Bị nói trúng tim đen, không rõ là vì mục đích gì, Hạ An Viễn lại nhân cơ hội này dịch ra xa hơn, anh nằm nghiêng quay mặt ra ngoài, lấy lưng đối diện với Kỷ Trì, thậm chí không đắp thêm chăn: “Tôi sợ cậu ngủ không quen.”
Hạ An Viễn lớn đến chừng này, chưa từng ngủ chung giường với ai, nói không quen, thật ra bản thân anh còn không quen hơn, huống hồ đầu bên kia giường lại là Kỷ Trì. Trong lớp họ, chắc cũng chỉ có người như Hứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-loi-cu-van-thuong-phi-ngu/5022036/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.