Quán thịt nướng đúng vào giờ cao điểm buổi tối, không còn bàn trống cho bạn của cậu nhân viên bán thời gian. Kỷ Trì không hề bận tâm, tùy tiện kiếm một chiếc ghế nhựa, ngồi ở cửa ra vào chỗ không chắn khách, mượn ánh đèn đọc sách.
“Thật sự không ăn à?” Hạ An Viễn tranh thủ lúc rảnh rỗi, xách theo một thùng bia đi ngang qua hỏi hắn.
Kỷ Trì lật trang sách, liếc nhìn xiên thịt nướng trên vỉ đang xèo xèo mỡ, tỏa hương thơm phức. “Vẫn còn no.”
Dọn dẹp xong một bàn, Hạ An Viễn lại đi ngang qua, chắn tầm mắt của những người cứ nhìn Kỷ Trì: “…Thực ra cậu có thể lên xe đợi tôi.”
“Tôi bảo chú Ngô lái xe về rồi,” Kỷ Trì lại lật một trang sách, thản nhiên nói, “Ông ấy ở đây, cậu gò bó lắm.”
Lần thứ ba Hạ An Viễn định nói gì đó thì Kỷ Trì lên tiếng trước: “Cậu cứ làm việc của cậu đi, không cần quan tâm tới tôi.”
Bà chủ quán thịt nướng đang xiên thịt trong quán, tay bận túi bụi, nhưng đôi mắt nhỏ cứ dán vào Hạ An Viễn. Vừa thấy anh nói chuyện với ai đó bên ngoài, hai hàng lông mày xăm xanh lại nhíu lại tỏ vẻ không vui.
“Tịch Viễn!” Bà ta gọi Hạ An Viễn, giọng the thé y như cái cằm nhọn của mình, “Cái chậu này đầy rồi mà cậu không thấy à! Mau bê lên quầy hàng đi! Món ăn sắp hết rồi!” (Tịch Viễn: tên bà chủ quán gọi Hạ An Viễn, có lẽ do quen gọi nên nhớ nhầm họ của anh)
“Vâng.” Hạ An Viễn đáp lời, vội vàng chạy vào trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-loi-cu-van-thuong-phi-ngu/5022035/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.