Hạ An Viễn lớn đến chừng này, lần đầu tiên bước vào một nơi tao nhã chỉ từng nghe đến trong truyền thuyết.
Anh chẳng dám đi lung tung, chẳng dám chạm vào bất cứ thứ gì. Mọi người đều nói năng nhỏ nhẹ. Anh và Kỷ Trì đến vì tranh, nên chỉ lặng lẽ ngắm tranh, thỉnh thoảng trao đổi vài câu, cũng chỉ là hắn hỏi anh bức này bức kia thế nào.
Hạ An Viễn không đưa ra được nhận xét chuyên môn, bèn dựa theo lời Kỷ Trì dặn trước khi vào cửa mà đánh giá: đẹp, không đẹp, thích, không thích. Gu thẩm mỹ nghệ thuật của anh hoàn toàn chưa được mài giũa, mang chút thô ráp bẩm sinh, thậm chí có phần hoang dã, hoàn toàn dựa theo cảm nhận đầu tiên của bản thân.
Dù anh nói gì, Kỷ Trì vẫn mỉm cười, gật đầu khuyến khích mọi nhận xét của anh, điều này khiến Hạ An Viễn thêm tự tin.
Dù sao cũng là thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, ai mà chẳng thích những điều mới mẻ. Chẳng mấy chốc, anh quên hết những lúng túng ban đầu, nói chuyện với hắn nhiều hơn, vô thức thêm vào một vài ngôn ngữ cơ thể, đây là tín hiệu con người truyền tải sự thoải mái.
Họ lên tầng hai. Có lẽ vì tầng hai chủ yếu trưng bày các tác phẩm điêu khắc nên người ít hơn tầng một rất nhiều. Điêu khắc là một loại hình nghệ thuật cụ thể, ba chiều. Có lẽ vì quá cụ thể, nên các tác giả càng theo đuổi sự mộc mạc, giản dị của tác phẩm. Đến đây, Hạ An Viễn không còn phát biểu ý kiến nữa, nép sau lưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-loi-cu-van-thuong-phi-ngu/5022037/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.