Anh ta nói ra càng nhiều hận ý, chăm chú vào cổ áo của cô, biểu tình dường như bị bóp méo,
“Em là người phụ nữ của Ninh Nam! Còn đi câu dẫn Tấn Tịch, anh cũng tồn tại bên họ như vậy, em không nhìn thấy sao!”
~
“Anh nói cái gì! Tôi chẳng chọc vào bất cứ ai, với Tấn Tịch cũng không hề như anh nghĩ đâu!”
Noãn Noãn cực lực giải thích, cô không hề muốn Lam Mặc cứ đoán mò như vậy, mà lại làm Ninh Manh có hiểu lầm gì.
“Em có biết hay không, Ninh Manh yêu cậu ta lắm, cẩn thận với Tấn Tịch, emsẽ bị thương tổn đấy, Ninh Manh cũng vậy! Đụng vào cậu ta, các người đều không thể nào thoát được đâu.”
“Anh nói linh tinh gì thế, anh cho rằng ai cũng bỉ ổi vô lại như anh sao!”
“Anh bỉ ổi vô lại, ha ha ha ha … “
Lam Mặc cười tà ác, câu nói này, truyền cho anh ta không ít cảm hứng.
“Vậy thì sẽ như em mong muốn, sau này em sẽ biết được thế nào là thật sự bỉ ổi! Thế nào là thực sự vô lại!”
Anh ta nói một cách xảo quyệt, gỡ bỏ xuống ngụy trang thường ngày, anh talúc này, như một ác quỷ, nội tâm hắc ám, không còn nhìn thấy được nhữngđiều tốt đẹp nữa.
“Ảnh, anh nhất định sẽ chọn một dịp quan trọngđể công bố, nhất định sẽ làm em nhận được sự quan tâm của toàn thế giới, chúng ta hãy cùng chờ đợi … Để mọi người cùng thấy, chúng ta ở trêngiường ăn ảnh thế nào.”
“Anh là đồ điên! Sẽ không có ai tin vào những thứ đồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-hao-mon-toi-ai-tan-nuong/531326/quyen-4-chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.