Sau đó, anh ta làm một việc mà tất cả mọi người đều không ngờ tới được, ôm lấy eo Noãn Noãn.
“Đừng quên, em là vợ tôi.”
Anh ta tiến sát đến bên tai cô, thấp giọng nói, lại là giọng nói đặc biệt quyến rũ như tiếng đàn dương cầm.
Noãn không giãy giụa, ngược lại rất bình tĩnh, nhìn một cái Lam Mặc cùng Tấn Tịch ở hai bên dường như đang muốn động thủ, ý bảo bọn họ đợi một chútđừng có vội vàng, lại nhìn một cái sắc mặt đang xấu đến cực độ của NinhNam, hơi hơi cười một cái, dường như đang nói, hãy tin em.
Cô ngẩng đầu lên, hướng lên Hàn Dật Thìn, trên mặt đầy ý cười, nhẹ giọng đáp lại:
“Anh lại không nhớ rồi, là anh tự tay tặng tôi cho Ninh Nam, sao mà lại thành vợ anh được chứ.”
Ngữ khí của cô không hề có chút lên xuống nào, như thể đang nói một câutrần thuật vậy, song Hàn Dật Thìn vẫn nghe hiểu được oán giận trong câunói của cô.
Đúng như những gì cô nói, là chính anh tự tay đẩy côđến với một người đàn ông khác, anh thừa biết rằng, cái mà cô phải trảlà cái gì.
Nếu như nói lúc đầu lợi dụng Noãn Noãn là để báo thùanh trai anh, báo thù Ninh Nam, để đạt được cổ phần của cô ấy. Vậy màhiện giờ, nghe thấy cô nói cô là người phụ nữ của người khác, mục đíchcủa anh lại không thể nào đơn giản như thế nữa rồi.
Cô lúc này, gần anh đến như vậy, trong mắt cô cũng không nhìn đến anh, thậm chí là sự ghê tởm.
Do vậy, những mục đích trước đây,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-hao-mon-toi-ai-tan-nuong/531308/quyen-4-chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.