Không thể không thừa nhận, Noãn Noãn làm cho anh ta đối với người đàn ông này có cảm giác khủng hoảng rất lớn.
Ninh Nam lãnh đạm nhìn anh ta một cái, không đáp lại lời anh ta, chỉ bướcđến bên ban công phòng bệnh, nhìn ánh dương bên ngoài, quay đầu lại chỉchỉ hai chiếc ghế, ý bảo anh ta ngồi xuống.
Hàn Dật Thìn cũng không khách khí, bước qua ngồi xuống.
Hai người bị thương, cùng mặc bộ quần áo bệnh nhân như nhau, đều là vì một cô gái mà bị thương.
Có điều không giống là, Hàn Dật Thìn bị thương là do Noãn Noãn chủ độngtấn công, còn mang theo hận ý. Mà Ninh Nam bị thương là do bị động, mang theo cảm kích cùng cảm động.
Cho nên nhìn từ lý luận thấy được, Ninh Nam trong tim Noãn Noãn đương nhiên đã chiếm thế thượng phong.
Ánh mặt trời chiếu trên người hai bọn họ, Ninh Nam ánh mắt hơi nheo lại,trên mặt mang theo vẻ lười biếng song còn có nụ cười nhạt thoải mái, một bộ dạng nhàn nhã như thể không hề có người nào bên cạnh.
Hàn Dật Thìn cũng không vội vã, đón lấy ánh nắng, từ túi áo lấy ra một bao thuốc lá, động tác gọn nhẹ.
“Vết sẹo trên lòng bàn tay cô ấy là do anh làm?”
Ninh Nam mở lời trước, vẫn là giọng điệu lười biếng như thế, âm thanh nhẹnhàng như gió, ánh mắt lại chăm chú nhìn vào điếu thuốc trên ngón tayanh ta.
Hàn Dật Thìn hít sâu một hơi, đôi mắt sắc như chim ưngnhìn Ninh Nam, khói thuốc làm mờ tầm nhìn của anh ta, làm anh ta khôngnhìn rõ được tình cảm trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-hao-mon-toi-ai-tan-nuong/531309/quyen-4-chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.