Mọi người đều nhìn ra hướng ngoài cửa, Hạ Vi Điềm đứng ngoài, nhìn vào những người trong phòng, tôn trọng nhưng lại mang theo thế lực đáng kể nói:
“Ninh Nam, Hàn Dật Thìn muốn gặp anh, không biết có thuận tiện cho anh hay không.”
~
Cái gì mà thuận tiện với chả không, Ninh Nam cười lạnh, đang bóng gió rằng anh bị thương thế này đến Hàn Dật Thìn kia cũng không ứng phó nổi hay sao!
“Nam Nam … “
Ninh Manh nhỏ giọng gọi anh một tiếng, cô không hiểu rõ lắm chuyện ân oán giữa hai nhà Ninh – Hàn, nhưng cô cũng biết rằng anh cô trước giờ đều không thích Hàn gia.
“Chẳng có gì không tiện cả.”
Ninh Nam đưa Ninh Manh một ánh mắt an ủi, nói với phía ngoài cửa.
Hạ Vi Điềm lấy được hồi đáp, lập tức đi về gọi Hàn Dật Thìn.
“Ninh Manh, Tấn Tịch, hai người đưa Thất Thất đến biệt thự của tôi ở đường XX, mẹ đang ở nhà, cô ấy về đó không tiện.”
Ninh Nam phân phó xong, lại hình như cảm thấy những lời này không lịch sự lắm, nhìn Noãn Noãn, bổ sung thêm:
“Đợi anh xuất viện rồi, sẽ đón em về.”
“Ninh thiếu.”
Lam Mặc ở bên cạnh ngập ngừng một lúc, trong mắt đều là sắc lo âu.
“Cậu cũng về đi, tôi có thể ứng phó được.”
Anh nói rất tự tin, thần tình lãnh ngạo ( lạnh lùng kiêu ngạo),đồng tử đen trong mắt sáng lấp lánh.
Noãn Noãn có chút lo lắng nhìn anh ta một cái, song vẫn là cùng Ninh Manh đi ra, lúc đi ra cửa, vừa hay gặp Hàn Dật Thìn đi vào.
Noãn Noãn nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-hao-mon-toi-ai-tan-nuong/531307/quyen-4-chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.