Từ sau khi mỗi đêm khuya hàng ngày bắt đầu kể chuyện, đám người Thẩm Tiêu dần dần có sự thay đổi, mỗi người bọn họ bắt đầu tìm kiếm chuyện cho mình làm, nghiên cứu bẫy rập, chuẩn bị “ao” nuôi cá ở khu đá ngầm, thậm chí còn có người định dùng vỏ ốc biển xuyên thành rèm, đặt trong sơn động để trang trí.
“Ốc biển vẫn hơi ít.” Chưng cất xong phần nước hôm nay, lại nhặt không ít củi lửa về, phát hiện không còn chuyện để làm, Phương Phương nhìn số ốc biển còn thừa không nhiều, bèn cảm thán.
Trong khoảng thời gian này, mọi người thường xuyên ăn được ốc biển, nhưng gom lại vỏ ốc biển tính toán đâu ra đấy, muốn xuyên thành rèm vẫn là chưa đủ.
“Hay là thử dùng vỏ sò xem?” Thẩm Tiêu đang ướp muối lên cá nghe thấy vậy bèn đề nghị, trên bờ biển thường xuyên có vỏ sò bị sóng biển xô đến, đều là thứ có màu sắc, dùng vỏ sò quả thực không tệ.
“Cũng được.” Dù sao cũng rảnh rỗi không việc gì làm, cho dù là ốc biển hay vỏ sò, chỉ cần là thứ có thể khiến cô ta giết thời gian là được.
Thấy Phương Phương đi nhặt vỏ sò, Thẩm Tiêu cười, bôi xong cá lại phơi dưới nắng mặt trời, sau đó bắt đầu xử lý cá tươi.
Bởi vì lưới đánh cá nhiều, hiện tại xác suất bọn họ bắt được cá cũng cao hơn trước kia rất nhiều, bình thường là cách hai, ba ngày sẽ bắt được cá, lúc may mắn có ngày bắn được ba, bốn con.
Lần thứ ba bắt được cá, Thẩm Tiêu giữ lời hứa làm cá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-doi-khat-cau-sinh/948359/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.