“Không hay rồi, mưa tới rồi!” Mây đen đã áp sát, không có thời gian để quan tâm đến cái lều, Thẩm Tiêu ôm cỏ khô chạy về phía sơn động. Mưa đến rất nhanh, các cô còn chưa vào trong động thì nước đã đổ xuống. Từng giọt mưa lớn bằng hạt đậu rơi lên đầu Thẩm Tiêu, cách một lớp tóc cũng có thể cảm nhận được trọng lượng của nó. Trú vào trong động, phía bên ngoài vốn dĩ là chỗ ngủ của Dương Hoằng đã không còn chỗ đứng. Mái lều đã bị thổi tung, gậy trúc chống đỡ đỉnh lều cũng bị quật ngang quật ngược, mưa gió cứ như thế, không chút báo hiệu nào mà ập đến, nếu không phải lúc trước vì để thuận tiện nên Dương Hoằng bảo mọi người làm một bức tường trúc để che chắn, chỉ sợ nước cũng sẽ tạt vào cả trong sơn động. Mấy người trốn vào trong sơn động, trơ mắt nhìn bên ngoài cửa động đang dần đọng nước, Thẩm Tiêu nói: “Cứ tiếp tục thế này thì không ổn.” Khi nước dâng cao thì sẽ chảy vào bên trong động, vậy sợ là bọn họ cũng không thể ngủ được. Nhưng bên ngoài mưa lớn thế, lúc này mà ra ngoài tìm đồ ngăn cửa động thì chính là tự dầm mưa cho bệnh, sau khi cân nhắc lợi hại, Thẩm Tiêu chỉ có thể cầu nguyện cho trận mưa này mau ngừng một chút. Mưa càng lúc càng nặng hạt, không chỉ có nước mưa bị gió thổi mà đọng lại ở bên ngoài, trên sườn núi cũng có nước chảy xuống. Thẩm Tiêu cảm giác được mặt đất dưới chân bọn họ ngày càng ẩm ướt. Cỏ khô vừa phủ lên đã nhuốm hơi ẩm, dùng tay bóp được ra nước. “Mưa bao lâu mới ngừng?” Trong bóng tối, Anh Tử hỏi. “Không biết. May mắn thì một chốc là hết, xui thì hai ba ngày, cũng có thể là ba bốn ngày.” Dương Hoằng đáp. Bão di động trên biển, với nó mà nói thì đảo nhỏ chỉ là một chỗ nơi mà nó ngẫu nhiên ngang qua mà thôi. Nhưng không ai biết được nó chỉ lướt nhanh qua hay đi một cách từ từ chậm rãi. Nhất thời trong sơn động không còn ai nói gì. Bên ngoài trời dần tối, mưa có nhỏ đi nhưng không hề ngừng. Đám Thẩm Tiêu không cách nào ngủ được, trước đó bọn họ nghĩ vì sơn động quá nhỏ nên giường họ chỉ dùng cỏ buộc lại thành một cái giường trúc rộng hơn 1 mét đặt ở trong sơn động, giờ sáu người chen chúc trong một cái động, mặt đất thì ẩm ướt, bọn họ chỉ có thể tựa lưng ngồi trên giường trúc chờ trời sáng. Nhiệt độ vào buổi tối ở trên đảo có hơi thấp, giờ lại đang mưa bão, nhiệt độ lại càng thấp hơn. Thẩm Tiêu ngồi co ro, cô cảm thấy giày mình cũng đã đẫm nước, trong giày hẳn là đầy bùn đất. Nhưng cô vẫn còn đỡ hơn một chút, ít nhất thì vẫn có áo khoác. Phương Phương bên cạnh mặc một chiếc áo sơ mi, sao lớp vải mỏng manh ấy có thể giữ ấm được, lúc này toàn thân đều run lên cầm cập. Thẩm Tiêu lại co người, sau đó áp tay lên lưng Phương Phương, cố gắng truyền nhiệt độ cơ thể của mình cho cô ta. “Nếu có lửa thì tốt.” Răng Phương Phương đập vào nhau, nói. Chỉ tiếc là không phải bọn họ không có lửa. Mà là đống củi khô lượm nhặt lúc trước đều để ở dưới lều trú mưa, lúc này đã ướt nhẹp từ đời nào rồi. Cho dù có không bị ướt thì nếu mà đốt lửa trong cái sơn động này, bọn họ còn chưa kịp sưởi ấm đã trúng độc vì khí than rồi. “Đừng ngủ.” Dương Hoằng thấp giọng nói, “Tối nay không ai được ngủ cả, một khi ngủ thì chắc chắn sẽ bị cảm lạnh, tuyệt đối không được ngủ.”
“Ừm.” “Rột rột”, không biết là bụng ai đang réo, làm cho những người khác trong động cũng thấy đói theo. Cũng may còn có nước, bọn họ chỉ có thể dùng nước để lấp đầy bụng. “Tôi nói này... Vẫn là cố gắng đừng uống nhiều nước quá.” Thẩm Tiêu yếu ớt nói, “Chứ lát nữa đi vệ sinh thì không ổn lắm.” Những người khác: “...” Sơn động lại lần nữa quay về với sự im lặng. Cái tình cảnh vừa đói vừa lạnh này, còn phải ráng thức, cái cảm giác này thực sự quá tra tấn. Thẩm Tiêu vừa ôm Phương Phương để giữ ấm, trong đầu không nhịn được mà hiện lên hình ảnh ổ chăn trước kia của mình. Lúc đó cô cảm thấy một phần ba thời gian đời người đều trôi qua trên giường, nên đóng giường rất tốt. Tiêu nhiều tiền mua keo dán gỗ thì thôi không nói, chăn mền cũng nhét lông ngỗng cho ấm áp mềm mại. Khi trời trở lạnh, ôm điện thoại rúc người trong chăn, cái cảm giác kia thoải mái khỏi phải bàn. Nếu lúc này cô cũng có giường lông ngỗng thì tốt biết mấy. Thẩm Tiêu nghĩ một hồi, không nhịn được mà mở trung tâm mua sắm ảo ra. Rất nhanh, cô đã tìm được chăn lông ngỗng trong trung tâm mua sắm ảo. Cái chăn lông ngỗng nhìn là khiến cho người ta muốn ngủ có một cái giá làm cô rất đau lòng - 30 tích phân. Thẩm Tiêu mặt không biểu tình tắt trung tâm mua sắm ảo đi. 30 tích phân? Giờ đến 3 tích phân cô cũng chẳng có.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]