Tạ Tịch cảm thấy bên phải là của mình, mà bên trái cũng giống của mình lắm. 
Cậu xoắn xuýt hồi lâu, nhắm hai mắt lại chọn bừa một chiếc. 
Chiếc nào cũng được, dù sao… Giang Tà đều dùng qua cả rồi. 
Trước kia không có cảm giác gì, hiện tại Tạ Tịch lại thấy nóng bừng cả mặt, tay cầm cốc cũng chẳng có tí sức nào. 
Cậu tốn rất nhiều thời gian mới rót được nước ấm, bê sang thư phòng. 
Giang Tà vẫn đang miệt mài viết chữ. 
Bộ dạng của y chuyên chú, ngón tay cầm bút thon dài, phần cẳng tay lộ ra bên ngoài vô cùng rắn chắc, nhiều khi Tạ Tịch cảm thấy Giang Tà không giống một giảng viên đứng trên giảng đường, cũng không giống một người sẽ cầm bút lông viết thư pháp. 
Trên người y chẳng mang chút dáng vẻ con nhà thư hương nào, nhưng khi y làm hết thảy những điều này lại mang đến cho người ta cảm giác y đáng nhẽ ra nên là như vậy. 
Giang Tà thật thần kỳ! 
Y làm gì cũng khiến người khác cảm thấy bản thân đều có thể làm tốt. 
Đó là sự tự tin ăn sâu vào máu – thứ mà Tạ Tịch không có. 
Cho dù bọn họ đều một thân một mình thì cuộc sống giữa hai bên vẫn khác xa nhau. 
Khóe miệng Tạ Tịch cong cong, trong đôi mắt rũ xuống ánh lên vẻ dịu dàng. 
Cậu phải may mắn lắm mới có thể gặp được Giang Tà. 
Tạ Tịch bưng cốc nước tới, Giang Tà mới viết xong một chữ, y vươn người dậy đúng lúc Tạ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-dang-load/2495227/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.