bọt phải xử lý làm sao?
Chẳng lẽ bắt cậu đi ra trong trạng thái nhớp nháp như vậy?
Thấy bên trong mãi không có động tĩnh gì, Giang Tà nuốt khan hỏi: “Thoa sữa tắm rồi à?”
Tạ Tịch chẳng thể làm gì khác hơn ngoài “Vâng” một tiếng.
Vài hình ảnh khó tả lóe lên trong đầu thanh niên Giang Tà xấu xa, y khẽ ho một tiếng rồi bảo: “Em chờ chút, để tôi bưng nước vào cho.”
Tạ Tịch sửng sốt.
Giang Tà giải thích: “Ngoài này có hai bình nước lọc, đủ để em dội sạch người.”
Tạ Tịch kịp phản ứng lại, vội vàng nói: “Nhưng thế lãng phí lắm…”
Giang Tà nói: “Chẳng biết đến bao giờ mới sửa xong, em để như vậy thì sao ra ngoài được?”
Trần như nhộng trốn trong phòng tắm là muốn bức điên y hả… À không, sẽ bị cảm mất!
Tạ Tịch không dám đánh giá cao hiệu suất của đội sửa chữa, cuối năm đến nơi rồi, sửa nhanh đến mấy cũng phải mất vài giờ, còn cậu thì không thể chờ trong tình trạng nhớp nháp này lâu đến vậy.
“Thế…” – Tạ Tịch khó xử nói: “Làm phiền thầy ạ.”
Giang Tà bảo: “Chuyện nhỏ mà, tôi vào trong trước nhé?”
Tạ Tịch tròn xoe mắt, hốt hoảng hỏi: “Thầy vào làm gì ạ?”
Giọng Giang Tà không hiểu sao bị đè thấp xuống: “Lấy cái chậu to trong đấy.”
Tạ Tịch ngập ngừng, chỉ có thể nhỏ giọng nói: “Vâng.”
Giờ khắc này, hai người ở hai đầu cánh cửa đầu rất khẩn trương.
Giang Tà đã sớm hiểu rõ trái tim mình, chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-dang-load/2495224/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.