Chương trước
Chương sau
bọt phải xử lý làm sao?

Chẳng lẽ bắt cậu đi ra trong trạng thái nhớp nháp như vậy?

Thấy bên trong mãi không có động tĩnh gì, Giang Tà nuốt khan hỏi: “Thoa sữa tắm rồi à?”

Tạ Tịch chẳng thể làm gì khác hơn ngoài “Vâng” một tiếng.

Vài hình ảnh khó tả lóe lên trong đầu thanh niên Giang Tà xấu xa, y khẽ ho một tiếng rồi bảo: “Em chờ chút, để tôi bưng nước vào cho.”

Tạ Tịch sửng sốt.

Giang Tà giải thích: “Ngoài này có hai bình nước lọc, đủ để em dội sạch người.”

Tạ Tịch kịp phản ứng lại, vội vàng nói: “Nhưng thế lãng phí lắm…”

Giang Tà nói: “Chẳng biết đến bao giờ mới sửa xong, em để như vậy thì sao ra ngoài được?”

Trần như nhộng trốn trong phòng tắm là muốn bức điên y hả… À không, sẽ bị cảm mất!

Tạ Tịch không dám đánh giá cao hiệu suất của đội sửa chữa, cuối năm đến nơi rồi, sửa nhanh đến mấy cũng phải mất vài giờ, còn cậu thì không thể chờ trong tình trạng nhớp nháp này lâu đến vậy.

“Thế…” – Tạ Tịch khó xử nói: “Làm phiền thầy ạ.”

Giang Tà bảo: “Chuyện nhỏ mà, tôi vào trong trước nhé?”

Tạ Tịch tròn xoe mắt, hốt hoảng hỏi: “Thầy vào làm gì ạ?”

Giọng Giang Tà không hiểu sao bị đè thấp xuống: “Lấy cái chậu to trong đấy.”

Tạ Tịch ngập ngừng, chỉ có thể nhỏ giọng nói: “Vâng.”

Giờ khắc này, hai người ở hai đầu cánh cửa đầu rất khẩn trương.

Giang Tà đã sớm hiểu rõ trái tim mình, chẳng qua là cảm thấy bạn nhỏ còn nhỏ quá, không vội được, cho nên mới dùng chiêu nước ấm nấu ếch, nhẫn nhịn đợi chờ.

Kỳ thực Tạ Tịch cũng biết mình có điểm không thích hợp, nhưng đang trong cơn mê man nên chưa kịp hiểu ra.

Thời điểm cánh cửa bị đẩy ra đối với cả hai mà nói đều tạo thành xung động cực lớn.

Giang Tà sắp không nhịn nổi.

Tạ Tịch cũng vỡ lẽ.

Phòng tắm xây theo kiểu mở nên không có thứ gì che chắn, Tạ Tịch không có chỗ trốn chỉ đành đứng ở góc xa xa, cả người đầy bọt bong bóng trắng sữa, mặt nổi rạng mây đỏ ửng.

Giang Tà chỉ nhìn thoáng qua mà đầu đã vang lên ong ong, quên béng luôn chuyện mình vào đây để làm gì.

Bạn nhỏ tóc ướt sũng, đôi con ngươi ướt át, cơ thể trắng nõn gần như phát sáng, bọt bong bóng màu trắng sữa chẳng những không che được gì mà ngược lại càng khiến cơ thể cậu thêm hấp dẫn.

Giang Tà nhìn cậu chằm chằm, Tạ Tịch sắp bị ánh mắt nóng bỏng của y thiêu cháy đến nơi rồi: “Thầy?”

Giang Tà tốn sức chín trâu hai hổ mới dời được tầm mắt sang chỗ khác: “Ừ.”

Giọng Tạ Tịch hơi run: “Chậu ở bên kia…”

“À, ừ!” – Trên người Giang Tà giờ còn mỗi giọng nói là giữ được bình tĩnh, y tiến thẳng về phía Tạ Tịch.

Tạ Tịch trợn to mắt: “Thầy, đồ ở bên kia…”

Bấy giờ Giang Tà mới bừng tỉnh, y liều mạng điều khiển đôi chân hư hỏng, chuyển hướng sang lấy cái chậu.

Chờ Giang Tà ra ngoài, Tạ Tịch vội vàng dán người lên lớp gạch men lạnh buốt nhằm hạ nhiệt độ cơ thể.

Vừa rồi có phải Giang Tà định tiến lại đây…

Y tới đây làm chi?

Tạ Tịch không dám nghĩ sâu, tưởng tượng chút thôi đầu cũng muốn nổ tung.

Giang Tà mất rất nhiều thời gian mới pha được nước ấm, đổ đầy một chậu nước lớn bưng vào trong.

Lần này tầm mắt y thẳng tắp, đặt chậu nước xuống lập tức rời đi ngay, ánh mắt cực kỳ an phận, đến cả một đầu ngón chân của Tạ Tịch cũng không dám nhìn linh tinh.

Không được nhìn, nhìn nữa là không có nước lạnh để xối đâu!

Thời điểm y nhìn Tạ Tịch nóng mặt, y không nhìn Tạ Tịch vẫn nóng mặt.

Bởi vì dáng vẻ tránh né kia thực sự… trông càng giống giấu đầu hở đuôi!

Tạ Tịch cố gắng thuyết phục bản thân – Hai thằng đàn ông đối xử chân thành thẳng thắn với nhau thì có vấn đề gì? Không sao cả!

Nhưng trong đầu Tạ Tịch hiện tại đâu đâu cũng là đôi mắt nóng bỏng của Giang Tà.

Đó… tuyệt đối không phải ánh mắt bình thường.

Tạ Tịch ngăn đống suy nghĩ linh tinh trong đầu lại, dùng nước trong chậu dội sạch người.

Giang Tà chuẩn bị nước rất vừa vặn, không lạnh cũng không quá nóng, còn rất tri kỷ để vào chiếc chậu nhỏ trong nhà bếp dùng làm gáo múc – Dầu gì trong gia đình hiện đại rất hiếm khi nhìn thấy loại đồ này.

Tạ Tịch nhanh chóng rửa sạch bọt bong bóng trên người, dùng khăn tắm lau khô cơ thể rồi thay quần áo đi ra ngoài.

Giang Tà đang ở trong phòng khách, Tạ Tạch vừa ra, hai người lập tức mặt đối mặt.

Giang Tà hỏi: “Xong rồi hả?”

Cổ họng Tạ Tịch hơi nghẹn lại, cậu cúi đầu đáp: “Vâng.”

Giang Tà lại bảo: “Vẫn còn sớm, lại đây xem phim đi.”

Tạ Tịch muốn từ chối nhưng mới mở miệng lại thành: “Em vào dọn qua phòng tắm đã.”

Giang Tà bảo: “Không cần vội, tôi chờ em.”

Tạ Tịch rửa sạch chiếc chậu nhỏ rồi cất chiếc chậu to đi, lề mề mãi mới chịu ra ngoài.

Giang Tà vỗ vỗ xuống vị trí bên cạnh mình: “Lại đây.”

Tạ Tịch sang bên đó ngồi, cố tìm chủ đề để bắt chuyện: “Thầy muốn uống chút gì không ạ?”

Giang Tà đột nhiên hỏi: “Uống rượu vang không?”

Tạ Tịch: “!”

Giang Tà đứng dậy nói: “Dù sao cũng không có việc gì, uống chút sẽ giúp ngủ ngon hơn.”

Y đến chỗ quầy bar nhỏ kế bên nhà bếp, rút lấy một chai rượu vang, thành thạo khui nắp rót rượu, rất nhanh đã bưng hai ly rượu lại đây.

Tạ Tịch nhìn chất lỏng màu đỏ kia, hồi lâu mới tìm lại được giọng nói của mình: “Em không biết uống.”

Giang Tà hài hước bảo: “Thành niên cả rồi, uống chút rượu có sao đâu?”

Tạ Tịch nhận lấy ly rượu, có chút khẩn trương nói: “Không biết uống thì chỉ tổ lãng phí thôi.”

Giang Tà cười bảo: “Rượu sinh ra để người ta uống, em không uống mới là lãng phí.”

Tạ Tịch nhìn chai rượu, vẫn nhịn không được hỏi: “Đắt lắm phải không ạ?”

Giang Tà đáp: “À, nếu mỗi ngày em uống một chai thì chắc tôi vẫn nuôi nổi.”

Tạ Tịch: “…”

Trọng điểm trong câu nói này quá nhiều, cậu cũng không biết nên đặt sự chú ý của mình vào đâu.

Giang Tà khẽ lắc ly rượu, cụng nhẹ vào ly của cậu: “Nếm thử đi!”

Tạ Tịch khẽ nhấp một ngụm, sau đó… mày xoắn tít lại.

Giang Tà biết rõ còn cố hỏi: “Thế nào”

Bạn nhỏ đáp rất thành thật: “Không ngon!” – Kém xa nước nho.

Giang Tà thấp giọng cười ra tiếng: “Em còn nhỏ, chờ sau này sẽ biết chỗ tốt của nó.”

Tạ Tịch không dám gật bừa, cậu dòm ly rượu vang với vẻ buồn rầu – Mắc như vậy không uống thật lãng phí, nhưng nó rất khó uống.

Giang Tà nhận lấy ly rượu từ trong tay cậu: “Không thích thì thôi, không cần miễn cưỡng.”

Tạ Tịch thở phào một hơi: “Em đi rót một ly nước trái cây đây.” – Nước trái cây rẻ lại dễ uống, sao phải uống rượu chứ?

Giang Tà cười nói: “Ừ, em uống nước trái cây cùng tôi đi.”

Tạ Tịch ngạc nhiên hỏi: “Thầy vẫn muốn uống nữa ạ?”

Giang Tà đáp: “Tâm trạng tốt, muốn uống thêm.”

Tạ Tịch sửng sốt, không dám nghĩ xem vì sao mà tâm trạng y tốt.

Trên tivi đang chiếu một bộ phim cũ tên là “Nụ hôn đầu tiên”, có một câu nói trong đó khiến Tạ Tịch ngây người chốc lát…

“Trên thế giới có đủ loại người, người có tiền, người tài hoa, người đa sầu đa cảm, người tàn bạo, nhưng chỉ có một mình người đó khiến tôi cười thật vui vẻ.”

Tạ Tịch nhịn không được nhìn về phía Giang Tà.

Lúc này Giang Tà cũng quay đầu lại, cong môi cười với cậu.

Tạ Tịch bất giác cười theo.

May mắn xiết bao, người có thể khiến cậu cười vui vẻ đang ở ngay bên cạnh.

Có lẽ là nụ cười của Tạ Tịch quá đỗi động lòng, cũng có lẽ là bầu không khí hiện tại quá tốt đẹp, hoặc vì tác dụng của cồn, Giang Tà ôm nỗ lực đánh chắc tiến chắc rốt cuộc không kiềm chế nổi nữa.

Y vươn tay ra, bao trọn lấy tay Tạ Tịch.

Động tác này rất mập mờ, không phải kiểu nắm tay đơn giản mà là cái chạm mang theo sự quyến luyến.

Trái tim Tạ Tịch giật nảy lên, như thể có ngọn lửa thuận theo lòng bàn tay Giang Tà lan đến lồng ngực cậu.

Giang Tà không dùng sức, chỉ bao lấy tay cậu mà thôi, Tạ Tịch có thể rút ra dễ như trở bàn tay nhưng…

Cậu không muốn.

Mặt Tạ Tịch đã đỏ đến rỉ máu, rõ ràng uống nước trái cây lại có cảm giác hơi men nồng đậm.

Tay cậu khẽ động, Giang Tà tưởng cậu định rút tay ra nên hơi nâng tay lên cao, ai ngờ chớp mắt sau đó Tạ Tịch lại đan tay mình vào tay y.

Tròng mắt Giang Tà đột nhiên co rút lại.

Tạ Tịch cắn môi dưới, người run nhè nhẹ nhưng tay lại dùng sức nắm chặt tay Giang Tà, giống như sợ bị y bỏ rơi.

Vào khoảnh khắc đó gì mà đánh chắc thắng chắc, gì mà nước ấm nấu ếch, gì mà chờ cậu ấy lớn lên chút nữa… Tất cả đều vỗ cánh bay mất.

Cõi lòng Giang Tà vừa ngọt vừa ấm áp lại đầy tiếc thương, y dừng sức nắm lấy tay Tạ Tịch, kéo cậu vào trong lòng.

Tim Tạ Tịch đập nhanh đến nỗi sắp vọt ra khỏi lồng ngực đến nơi.

Giang Tà gọi khẽ: “Tiểu Tịch.”

Lỗ tai Tạ Tịch tê rần.

“Tôi thích em!” – Giang Tà ghé sát bên tai cậu thủ thỉ.

Cuống họng Tạ Tịch bị một luồng hơi nóng chặn lại, thốt không lên lời, như thể chỉ cần cậu mở miệng ra sẽ òa khóc ngay lập tức.

Giang Tà lại nói: “Em không cần trả lời tôi vội, tôi có thể…”

Chưa chờ y nói hết câu, Tạ Tịch đã mở miệng: “Em, em…”

Giang Tà căng thẳng.

Giọng Tạ Tịch run run, ôm dũng khí thật lớn, giống như người chết đuối liều mạng túm lấy một khúc gỗ, gấp gáp bảo: “Em cũng thích thầy.”

Cậu thích Giang Tà, thích người đã đem đến cho cậu vô vàn ấm áp, khiến cậu vui vẻ, khiến cậu có thể cười mỗi ngày.

Y là một người đàn ông tốt, cũng là một người thầy tốt.

Tạ Tịch xác định rằng, cậu thích y.

Cậu lẻ loi suốt mười tám năm chính là để chờ người này.

Giang Tà nâng mặt Tạ Tịch lên, cùng cậu mặt đối mặt: “Lặp lại lần nữa nào.”

Tạ Tịch nhìn thẳng vào mắt y, cậu chưa từng nhìn thấy đôi mắt nào đẹp đến vậy, một lam một đỏ sâu thẳm, xinh đẹp giống như mặt trời lúc hoàng hôn sắp lặn vào lòng biển rộng vậy.

“Em thích thầy!” – Tạ Tịch khẳng định tấm lòng mình một lần nữa.

Giang Tà cúi đầu xuống, hôn lên đôi môi run rẩy của cậu.

Đôi môi mềm mại còn vương vị ngọt ngào của nước trái cây, giống như một viên thạch rau câu đáng yêu.

Tạ Tịch trợn trừng mắt, cậu hoàn toàn bối rối, tim đập thình thịch, đầu trống rỗng chẳng suy nghĩ được gì.

Giang Tà muốn cho cậu một nụ hôn thật dịu dàng và cẩn thận nhưng chớp mắt khi môi chạm môi, y đã biết mình không thể khống chế nổi.

Muốn hôn cậu, muốn chiếm cậu làm của riêng, muốn trao cho cậu toàn bộ tình yêu nồng cháy trong lồng ngực này.

Trên thế gian còn có chuyện may mắn như vậy sao?

Người y thật lòng thích cũng thích y.

Đợi đến khi Giang Tà buông Tạ Tịch ra, đầu cậu đã váng vất.

Giang Tà ôm lấy cậu: “Tôi rất vui!”

Từ khi gặp được Tạ Tịch, mỗi ngày y đều trải qua rất vui vẻ, luôn cảm thấy không thể nào vui vẻ hơn nữa nhưng sang ngày mới lại cảm thấy lòng mình càng hạnh phúc hơn.

Hết thảy những điều đó đều do Tạ Tịch đem lại, là Tạ Tịch khiến cuộc sống ảm đạm của y ánh lên sắc màu rực rỡ.

Tạ Tịch ghé vào ngực y thở hổn hển: “Em cũng rất vui.”

Gặp được Giang Tà là may mắn lớn nhất trong cuộc đời tẻ nhạt của cậu.

Hôm hai tám dán chữ Phúc, Giang Tà cầm riềm giấy cắt chữ Hỉ lên, mặt dày hỏi: “Em xem hợp hoàn cảnh chưa này?”

Tạ Tịch: “…”

Giang Tà nói: “Chúng ta đây gọi là nhướng mày hân hoan, chuyện vui từ trên trời rơi xuống, niềm vui nhân đôi, vui kết lương duyên, bạc đầu giai lão, sớm…”

Vế trước còn đỡ, vế sau đều lệch tận đẩu tận đâu, Tạ Tịch không nghe nổi nữa: “Không có sinh quý tử!”

Giang Tà chớp mắt: “Tôi định nói là sớm tỏ tình sớm ở bên nhau, bạn nhỏ à em nghĩ đi đâu vậy?”

Tạ Tịch: “…”

Giang Tà hớn hở đến độ đuôi sắp vểnh lên trời rồi: “Hóa ra em muốn cùng tôi sớm sinh quý tử hả? Đáng tiếc đời này không được, nhưng chúng ta có thể hẹn kiếp sau, có điều sinh con vừa đau vừa nguy hiểm, chúng ta…”

Tạ Tịch dán “bộp” một tờ chữ Phúc lên mặt Giang Tà, phong ấn cái tên mặt dày này lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.