Cậu vừa bước ra khỏi phòng ngủ thì thấy Lâm Nghị đang thay giày ở cửa.
"Này, cậu không sao chứ? Lâu rồi tôi không đến dọn dẹp nhà cho cậu. Ồ, cái này là đặc biệt chuẩn bị cho tôi à?" cậu gật đầu.
Lâm Nghị vừa nhìn thấy cậu, miệng không hề ngừng nghỉ, đúng lúc nhìn thấy một đôi dép nam khác được đặt ở cửa, lập tức không biết xấu hổ vừa nói vừa chuẩn bị xỏ vào - "Đợi đã..." Giang Vân Đình còn chưa nói xong Lâm Nghị đã xỏ chân vào rồi.
"Không phải cậu đã có một đôi rồi sao? Tôi đi thì làm sao!" anh ta đặt máy tính xách tay lên bàn cạnh cửa, lướt qua Giang Vân Đình quay về phía cửa phàn nàn.
Giang Vân Đình chỉ cảm thấy có một người bạn quen thuộc như vậy không dễ đối phó, mày nhíu lại nhất thời cảm thấy nhức đầu.
"Này, cậu vẫn chưa quên tôi là ai phải không?" Lâm Nghị nói với vẻ mặt như "cậu đang đùa tôi à."
Giang Vân Đình im lặng quay về ghế sofa, không phát ra tiếng.
"Cậu... Quên đi, trước tiên cậu nói cho tôi biết hai ba ngày nay cậu đã đi đâu?"
"Bệnh viện’’ Giang Vân Đình trả lời
"Bệnh viện! Sao cậu lại vào bệnh viện? Tôi đã nói không nên chơi trò mất tích vào lúc này, nhưng cậu không chịu nghe! Vậy trước khi vào bệnh viện cậu đã đi đâu?"
Giang Vân Đình nhìn hai cái cốc trên bàn bình tĩnh nói: "Quên rồi."
"Quên rồi? Bỏ đi, cậu cái gì cũng không nói cho tôi biết, trước đó xảy ra chuyện gì tôi cũng không rõ, nhưng mà bây giờ cậu quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-chinh-thuc-bat-dau/4798925/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.