Giang Vân Đình tỉnh lại trong bệnh viện.
Phòng bệnh yên tĩnh và mùi t.h.u.ố.c khử trùng khiến cậu khó chịu, trên cánh tay trái đang truyền máu.
Cậu nhíu mày, nhổ kim tiêm ra, đứng dậy đi dép vào bước đến cửa sổ bên cạnh.
Lúc sáng sớm y tá có đến một lần, kéo rèm cửa ra ánh sáng mặt trời bên ngoài chiếu vào phòng qua cửa sổ.
Nhìn ánh sáng ấm áp, chiếu vào phòng bệnh lạnh lẽo.
Cậu nhéo mày, không sờ thấy gọng kính lạnh lẽo, trong lòng cậu thấy khẩn trương.
"Anh, anh tỉnh rồi à! Sao anh lại xuống giường rồi?" lúc y tá vào kiểm tra phòng thấy thế thì hỏi.
"Cho hỏi, cô có nhìn thấy kính gọng kim loại của tôi không?"
"À, tôi để trong ngăn kéo, có cả điện thoại của anh nữa." Y tá đi đến chiếc tủ cạnh giường bệnh, mở ngăn kéo đầu tiên ra.
Cặp kính gọng bạc giống trong mơ y như đúc, đặt gọn gàng bên cạnh một chiếc điện thoại màu đen.
Y tá lấy cặp kính ra, cậu nhanh chân đi qua lấy, nếu nói lấy, chi bằng nói là cướp thì đúng hơn.
Thật ra cậu không quá cần, nhưng cặp kính này là chấp niệm trong lòng cậu.
Y tá kia thấy hơi xấu hổ, vội vàng nói "Anh à, bây giờ anh gọi điện cho người thân đi?"
Có vết xe đổ, lần này cô không tự tiện cầm điện thoại.
"Sao tôi lại ở đây?" Giang Vân Đình vẫn không nhớ ra cái gì, hơn nữa, vừa tỉnh lại đã thấy mình ở bệnh viện, trong lòng cậu có nhiều câu hỏi hơn.
“Anh đã ở bệnh viện hai tháng rồi.”
“Hai tháng?” Cho dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-chinh-thuc-bat-dau/4798924/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.