Hành lang vẫn tối đen, mơ hồ không thấy rõ bất cứ thứ gì, nhưng vừa nãy Giang Vân Đình đã đi qua chỗ này, hơn nữa đã mở ba cửa.
Đường đi ở đây cậu vẫn còn nhớ, chẳng qua phía sau cửa có cái gì, cậu không thể nhớ được.
"Có phải nơi này đã tạm thời an toàn rồi không?"
Anh nghĩ đẹp thật đấy, nhưng đây không phải là nhà anh, sao nói an toàn là an toàn được.
"Anh nghĩ sao."
"Không phải vừa nãy, chúng ta đã g.i.ế.c thứ đó rồi à?"
"Đúng là đã g.i.ế.c, những nó đã c.h.ế.t từ trước rồi mà."
Tiếng Giang Vân Đình nhẹ nhàng lọt vào lỗ tai của Hình Kha, tạo ra "hiệu ứng cánh bướm" trong đầu anh ta, Hình Kha run rẩy
“Nói cách khác, bây giờ thứ đó vẫn còn ở đây à?”
Không biết, nhưng vẫn còn nguy hiểm, chưa chắc đã an toàn.
Giang Vân Đình không trả lời.
"Bây giờ chúng ta phải làm gì?" Giang Vân Đình im lặng làm anh ta càng nóng nẩy hơn, không thể che giấu nỗ sợ với hành lang ở trong lòng.
Nhưng Giang Vân Đình vẫn không trả lời anh ta, bỗng dừng lại trước một cánh cửa, cậu đặt tay lên chốt mở.
“Tôi bảo cái gì, anh làm cái đó.”
Người thanh niên này rất thành thật, hơn nữa Giang Vân Đình đã quen với việc có người ồn ào bên tai cậu, bây giờ không muốn một mình hoàn thành trò chơi.
“Được.”
Giang Vân Đình đặt tay lên nắm cửa, chuẩn bị mở cửa ——
“A!” Một tiếng thét chói tai của người phụ nữ truyền đến từ sâu trong hành lang, còn bên này truyền tới tiếng bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-chinh-thuc-bat-dau/4798922/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.