"Anh kìm nén một chút đi! Anh đang bị thương đấy biết không?"
Mã Dao vừa nói vừa cắn lên chóp mũi của Trình Tranh một cái, anh cảm thấy nhột nên khẽ cười, sau đó hai người ôm lấy nhau mà cười khúc khích. Nhà của Mã Dao ở nơi này rất yên bình, buổi tối không thường xuyên nghe thấy tiếng xe cộ qua lại. Trình Tranh thu dọn đồ đạc của mình, sau đó tắm rửa thay quần áo rồi mới lên giường nằm cùng Mã Dao. Cô vừa thấy anh nhào người lên như vậy, lập tức phản đối mà giữ lấy anh.
"Này! Đừng nằm như vậy!"
Anh chớp mắt nhìn cô.
"Tại sao?"
"Ngốc quá! Đầu anh đang bị đau, nằm xuống cũng phải từ từ, hiểu không?"
Trình Tranh gật đầu, để yên cho Mã Dao luồng tay vào tóc mình rồi đặt anh nằm xuống. Lúc cô làm như vậy, anh lại có dịp say sưa ngắm nhìn cô ở khoảng cách rất gần, ánh mắt đắm chìm, là một loại đắm chìm không muốn thoát. Có lẽ mọi chuyện trên đời này đều đã được an bày, nên việc anh gặp được cô cũng xem như là định mệnh. Nếu như ngày ấy anh nghe theo lời cha mình trở thành chủ của chi nhánh phở, anh sẽ không có thời gian đến họp đêm, cũng sẽ không gặp cô.
Gặp được nhau là duyên, có ở lại vì nhau hay không lại là nợ. Thứ ràng buộc giữa anh và Mã Dao bây giờ chính là hai chữ duyên nợ, là thứ mà anh muốn nó có thể trói buộc họ cả đời này. Anh chưa từng nghĩ mình sẽ yêu, còn yêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trinh-tong-ke-hoach-yeu-duong-den-dau-roi/2611610/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.