"Vậy hai người định trở mặt tới khi nào? Anh càng như vậy chỉ càng khiến cha anh không thích em."
Mã Dao nói rồi đột nhiên đứng dậy đi đến ngồi bên cạnh Trình Tranh, còn ngồi rất gần anh. Phản ứng này của cô làm anh thấy không quen, có chút lo lắng cô sẽ để ý đến sau gáy của mình nên đã lùi lại. Cô chớp mắt nhìn anh, hỏi.
"Sao vậy? Sao tránh em?"
Anh cười gượng.
"Không sao. Anh thấy hơi mệt thôi."
"Anh giấu em chuyện gì phải không?"
"Không có."
Mã Dao nhìn thẳng vào mắt anh, dù rằng điều này có làm anh hơi chột dạ nhưng anh cũng nhìn vào cô rất bình tĩnh. Đột nhiên, cô đưa tay ra rồi giữ lấy anh từ phía sau, bàn tay nhỏ nhắn ôm lấy sau đầu của anh rồi áp trán của mình vào trán anh mà nói.
"Tốt nhất là không có."
Trình Tranh cắn răng, mặt anh đổi sắc tái mép vì vết thương mới vừa khâu lại, nhưng vì cô đang ở trước mắt nên không dám kêu đau nửa lời. Anh gật đầu, còn cố mỉm cười mà hôn lên môi cô một cái, cả đầu đã tê rần hết lên. Vì biết buổi chiều anh cãi nhau với cha chưa ăn gì nên Mã Dao tạm thời bỏ qua, đứng dậy đến tủ lạnh tìm chút thức ăn. Còn Trình Tranh, anh thở phào một hơi sau đó đứng dậy kéo va li muốn đi vào phòng.
Nào ngờ lúc Mã Dao đưa tay lên, mới nhìn thấy trên tay mình có máu, cô sững sờ. Máu này, là ở đâu ra? Nhớ lại vừa nãy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trinh-tong-ke-hoach-yeu-duong-den-dau-roi/2611612/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.