Chương trước
Chương sau
* Căng Thẳng Leo Thang*
Nguyễn Hữu Chỉnh nhìn lên trời, đôi mày lão nhíu chặt lại: “Khởi bẩm hoàng thượng, chắc hẳn đã có lợi ích chung nào đó khiến bọn họ liên hợp lại. “
Trịnh Cán cũng gõ nhịp ngón tay lên mặt bàn:
“Lợi ích, lợi ích, bọn chúng có thể có lợi ích chung gì”
Hắn đang nói chợt dừng lại, ánh mắt chợt sáng lên,
“Đúng rồi, Bọn họ có một lợi ích chung, chính là ta đang cản đường phát tài của bọn họ.”
Nghĩ đến những việc hiện tại Côn quận công đang làm, những hành động của Đặng Tử Giang đã nói lên tất cả.
Có thể thấy được, một số thế lực các phe phái trong triều đều hy vọng hoàng thượng như hắn sẽ nắm chắc triều cục, lại càng không hi vọng hắn thu hồi triệt để đất đai, có lẽ trước đó ảnh hưởng chưa lớn, nên bọn chúng cố nhịn, nhưng lần này,với việc thắt chặt chi tiêu, giảm phần lớn bổng lộc, cộng thêm với việc còn đường trường sơn hoàn thành sẽ mang lại cho Trịnh Cán cho quốc khố tiền bạc, mà đám vương công quý tộc lại không được gì đã khiến bọn chúng nổi giận.
Hắn không cần nghĩ sâu cũng biết bước cuối cùng của những việc này, Nguyễn Hữu Chỉnh và Bùi Danh Toại cũng đã nghĩ ra tiền căn hậu quả, Bùi Danh Toại hoảng hốt, nhỏ giọng nói: “Hoàng Thượng, bây giờ chúng ta không thể trở về.” Lúc này trở về chẳng khác nào chui đầu vào rọ, chắc hẳn bọn chúng đã nghĩ đến, không cho chúng ta còn sống mà rời khỏi Nghệ An
Trịnh Cán lắc lắc đầu. về không được, mà cứ tiếp tục ở lại đây như thế này, chẳng khác nào mắt không thấy, tai mất linh. Trạng thái bị động như vậy cũng không phải là cách hay. Quan trọng là phải nắm được bọn chúng định mưu đồ thế nào, chuyện kho gạo, chuyện kho bạc có liên quan gì trong chuyện này, Đặng Tử Giang tại sao lại Đầu quân cho Định Quốc Công. Chuyện các kho ở đây trống rỗng có liên quan gì đến Trịnh Bằng Phi và Trịnh Bồng hay không, Hắn đã bị cầm chân ở đây ba ngày, nhưng vẫn chưa thấy các phe phái có dị động gì, điều này đại biểu cho việc . thời cơ của bọn chúng đang chờ vẫn chưa tới, thế nhưng như thế nào mới là thời cơ.
……….
Trong lúc đó ở Cẩm Xuyên mưa bão vẫn chưa hề có dấu hiệu sẽ ngợt, thế nước ngày một to, mấy khúc đê khác cũng đã bị vỡ, rất nhiều bách tính đã bị chết, hoặc bị mất tích, Tri Phủ Cẩm Xuyên đã cầu viện trấn thủ Nghệ An,. Mong rằng sẽ được cử thêm quân đội đến trợ giúp, thế nhưng bức thư không đến tay Trấn Thủ Nghệ An Nguyễn Lệnh Tân mà bằng một cách thần kỳ nào đó, nó lại nằm trên bàn của Án Sát Sứ Trấn Nghệ An Đặng Tử Giang, ngay khi nhìn thấy bức thư, trong lòng Đặng Tử Giang đã vui mừng khôn xiết, thời cơ đã đến, lão ngay lập tức đem nó đến gặp Nguyễn Lệnh Tân, không biết lão đã nói với Nguyễn Lệnh Tân những gì, Ngay sau đó hai canh giờ, một chi quân đội chừng năm ngàn người, đi từ doanh trại, tiến thẳng hướng Cẩm Xuyên
----------
Ngồi trong hành cung, Trịnh Cán hỏi Vũ Thành Đô
“hiện giờ tình hình bên phủ Cẩm Xuyên thế nào rồi? Bao nhiêu người chết rồi?”
Trận lũ này đã có dự báo trước, hắn tin rằng Tri phủ Cẩm Xuyên cũng đã biết,
Vũ Thành Đô, Trầm giọng báo cáo:
“Hồi Bẩm hoàng thượng đê cẩm xuyên đã vỡ hoàn toàn nên rất nhiều dân chúng đã chết, hiện giờ binh sĩ của nghệ an đang cứu trợ, chỉ mong những nơi khác không chịu ảnh hưởng quá nặng.”
Trịnh Cán thở ra một hơi, May mà đầu năm hắn đã lệnh Công Bộ đã bắt đầu sửa chữa đường thủy, tuy rằng bờ đê bị cuốn trôi khiến phủ Cẩm xuyên và một số phủ bị thiệt hại nặng nề, nhưng những nơi khác tại trấn nghệ an lại không có tai họa quá nghiêm trọng, đây cũng có thể xem như là tin tốt.
Trịnh Cán lại nói
“Các khanh hãy làm hết sức, còn lại đành nghe theo ý trời vậy.”
Hiện giờ công bộ và hộ bộ đang tích cực cứu trợ, bởi vì trước đó quân lính của Võ Tiến Lương được canh giữ kho lương thực nên cũng trở thành lực lượng cứu trợ ngoài ý muốn. điều này có thể nói rằng, trong cái rủi có cái may.
Tay Trịnh Cán cầm chén trà lên định uống nhưng rồi hắn lại đặt xuống, tâm trạng của chính hắn cũng không thoải mái chút nào. Cơn bão này vẫn kéo dài, tai họa lớn của quốc gia khiến tình thế hiện tại của hắn khá nguy hiểm, trong khi trịnh bồng lại đang hoạt động mạnh. sợ là sẽ càng thêm nguy hiểm và gian nan.
Tiếng sấm và ánh chớp vang rền không dứt khiến Trịnh Cán liên tục thở dài. Hắn phất tay cho Vũ Thành Đô lui ra
Bọn chúng cũng đã làm hết sức, dù gì sức người cũng không thể ngăn cản tai họa lần này xuất hiện. Bởi vì đây là thiên tai nên đương nhiên kế hoạch về đi tuần du của Trịnh Cán phải hoãn lại, với tình trạng đường sá hiện tại thì đúng là nửa bước cũng khó đi. Hắn thầm nguyền rủa đám khâm thiên giám xem ngày quá tệ, xem ra không thể tin vào đám thầy bà bất tài này được,
So với tình hình ở phủ Cẩm Xuyên thì các phủ khác tốt hơn một chút, không có đê bị vỡ. Dù vậy nhưng mưa to suốt mấy ngày cũng đã làm thiệt hại một số nơi, khiến không ít dân chúng thương vong.
Lúc này Ngoài cửa hành cung, Bùi Danh Toại được Trịnh Cán phái đi đốc thúc cứu trợ đội mưa đến gặp và bẩm báo về tình hình mới nhất:
“Hồi bẩm hoàng gia, nghe nói Nguyễn Lệnh Tân nhận được cầu cứu của Tri Phủ Cẩm xuyên nên đã phái phần lớn binh sĩ đi cứu trợ,. Ngày mai vi thần sẽ trực tiếp đốc suất.
Trịnh Cán gật đầu, định cho Hắn lui, nhưng rồi hắn lại gọi Bùi Danh Toại lại:
“Bảo người bên dưới chuẩn bị, ngày mai trẫm đi cùng với khanh”
Bùi Danh Toại định nói nhưng thấy ánh mắt của Trịnh Cán thì lão lại nuốt ngược lời sắp nói ra vào bụng, Hoàng thượng đã hạ quyết tâm rồi,.
Trịnh Cán phất tay để Bùi Danh Toại lui xuống, hắn đang bận nghĩ đến một vấn đề khó hiểu hơn, Theo bẩm báo của Dương Thận, Ngay khi có lũ lụt xảy ra, những binh sĩ của Võ Tiến Lương đã nhường đường dẫn đám người bộ hộ, bộ công vào kho lương thực. Lượng dự trữ của kho mà bọn họ kiểm tra đều đầy đủ như lời Đặng Tử Giang nói, hoàn toàn không có chuyện kho trống rỗng, điều này khiến Trịnh Cán thấy lạ, Kho lương thực đầy thì tại sao Đặng Tử Giang lại cứ ngăn cản quan viên Hộ Bộ điều tra?, lương thực thực sự có trong đó, hay mới bổ sung, và binh sĩ của trấn canh giữ ở đó nhằm mục đích gì,
Hiện giờ Trịnh Cán vẫn chưa nghĩ ra mấy chuyện này, hắn tin rằng nếu hắn xuống tận nơi điều tra thì nhất định mọi chuyện sẽ rõ.
Còn một điểm nữa khiến hắn nghi ngờ, dưới chế độ mới của hắn, các tướng lĩnh chỉ được lãnh binh, không được phép điều động, nếu muốn điều động, vẫn phải có lệnh của binh bộ, trừ trường hợp đặc biệt, vậy mà khi nghe tin có lũ, Võ Tiến Lương liền ngay lập tức phái binh sĩ đến sơ tán dân chúng và sửa chữa đường thủy... hơn nữa tốc độ cực kỳ nhanh, cứ như Võ Tiến Lương đã tiên đoán trước là có lũ vậy,
Mặc dù việc này cũng được coi như là tình huống khẩn cấp, Trước tai họa lớn như thế này, binh sĩ quân đội có lực lượng chính là sự trợ giúp to lớn. đóng vai trò chủ yếu trong cả việc sơ tán, bố trí dân chúng lẫn gia cố, sửa chữa đường thủy. thế nhưng Cẩn thận mà suy nghĩ lại từng chuyện thì Trịnh Cán thấy hình như Võ Tiến Lương đã quá quyết đoán rồi, binh sĩ đến nhanh như vậy, chỉ có thể nói là hắn đã phái đi trước khi đê vỡ , và Trịnh Cán cũng nhận ra có lẽ là trước khi có thủ lệnh của Nguyễn Lệnh Tân, từ đâu mà Võ Tiến Lương biết tin nhanh như vậy, Hay đê cẩm xuyên vỡ có liên quan đến hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.