Tin mới
“Ngươi nói có thực không”
Trịnh Cán ngồi trên ghế, ngờ vực hỏi tên ảnh vệ đang quỳ dưới đất, tên này cung kinh đáp:
“Bẩm Hoàng thượng, đúng là như vậy, binh sĩ của Trấn nghệ An đến ngày một nhiều đã bắt đầu phát huy tác dụng”
Binh sĩ đến đây nhiều, cố nhiên đoạn đê vỡ sẽ được giải quyết, tình hình lũ lụt cũng sẽ nhờ đó mà bớt căng thẳng, thế nhưng Trịnh Cán lại cảm thấy việc này có gì đó không bình thường, nhất là chỗ nào chưa bình thường, hắn lại không nghĩ ra được,
Nguyễn Hữu Chỉnh đứng cạnh nói: “Bẩm hoàng thượng, Hiện giờ Nghệ An đang gặp lũ, việc gấp phải tùy cơ ứng biến, cũng không có gì đáng nói thế nhưng theo ý vi thần vì binh sĩ ra vào đông đúc khó có thể theo dõi thần lo sẽ xảy ra chuyện.”
Trịnh Cán gật đầu, Đến Nguyễn Hữu Chỉnh cũng nghĩ như hắn Còn chuyện lo cái gì thì hắn không thể nói rõ được, chỉ có thể mơ hồ cảm nhận được thôi. Trịnh Cán gõ gõ bàn: “Hữu Chỉnh trẫm đang lo rằng những binh sĩ này... không đến cứu trợ thật mà có ý đồ khác à?”
Côn Quận Công, Nguyễn Hữu Chỉnh vừa nghĩ vậy thì gương mặt hiền lành không khỏi lộ vẻ đề phòng, lần này tuần du phương nam, Hoàng thượng mang đi ba ngàn cẩm y vệ, thế nhưng dù cẩm y vệ có võ công cao cường đến đâu thì cũng chỉ có từng đó, cũng không thể lấy ít địch nhiều, nếu như Quân nghệ an đến đây có ý đồ, thì khó mà nói trước được. Trịnh Cán cũng đang nghĩ đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trinh-nguyen-tranh-hung/457112/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.