Xuân Hỉ về nước chuyện đầu tiên làm là đi ngủ thật say. Thời điểm cô ngủ no rồi thỏa mãn giống như đứa trẻ đứng lên, ngoài cửa sổ trăng đã lên trên đỉnh đầu, tinh thần đã tỉnh táo mười phần.
Ăn xong cơm tối, Xuân Hỉ bị kích động chạy đến trên ban công, thăm dò nhìn sang phòng Gia Lập. Chỉ thấy rèm cửa sổ vén một nửa, lờ mờ một bóng người.
Cô lấy điện thoại cầm tay ra gọi cho Gia Lập, bên kia hình như không tập trung nói một câu: "A lô?"
"Gia Lập, đến ban công đi nhanh lên!" Xuân Hỉ cười hớ hớ nói.
Gia Lập giống như sửng sốt một chút, mới cúi đầu trả lời: "Được."
Xuân Hỉ đem quần áo mua cho Gia Lập giấu ở sau người, ở trên ban công đi qua đi lại, từ đầu này đi đến đầu kia. Thẳng đến phía sau có một thanh âm quen thuộc nói: "Cố Xuân Hỉ, cô đang lén lút làm cái gì?"
Xuân Hỉ lúc này mới cả kinh, vội vàng xoay người, bàn tay ở phía sau đầu, "Không làm gì cả."
Gia Lập lắc đầu, nha đầu kia thật sự là ngốc đến một trình độ nhất định! Anh đứng ở cuối ban công nơi cách cô gần nhất, khuỷu tay khoát lên trên lan can, hỏi: "Tìm anh có chuyện gì?"
Xuân Hỉ gật gật đầu, cười tủm tỉm nói: "Gia Lập, em mua quà cho anh, anh đoán xem là cái gì!"
Gia Lập không hề nghĩ ngợi, đã nói: "Quần áo."
Xuân Hỉ trừng mắt to: "Anh làm sao mà biết được?"
Gia Lập rất muốn nói, anh vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trinh-gia-co-hi/3054570/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.