Ngày hôm sau Xuân Hỉ tỉnh lại, đau đầu muốn nứt ra ngồi ở trước bàn ăn, cái miệng nhỏ uống trà giã rượu. hai con mắt của nàng thũng giống như bóng đèn, một bên uống còn một bên ồn ào: “Mẹ, lấy cho con hai viên đường, trà này rất khó uống a.”Xuân Hỉ răng không tốt, ở nhà đồ ngọt của cô đều được mẹ cô giám thị. Một ngày ba lượt, một lần không vượt qua hai viên, buổi tối còn phải giám sát cô đánh răng.
Cố mẹ đem đường quăng đến trước mặt cô: “Lần sau con còn dám uống thành như vậy, con cũng đừng về nhà! Một chút bộ dáng con gái đều không có!”
Xuân Hỉ thè lưỡi, hỏi: “Ngày hôm qua có phải Gia Lập đưa con trở về hay không ?”
“Đúng vậy, đưa con về mà con còn túm quần áo không cho người ta đi, Gia Lập vừa đi con liền khóc. Con là con gái của mẹ mà chưa từng thấy con mượn rượu đùa giỡn, Trình mẹ cũng đều bị con gọi tới.”
“A? Con gọi Trình mẹ tới làm gì a?”
“Con không nhớ sao?”
Xuân Hỉ lắc đầu.
Cố mẹ thanh thanh cổ họng nói: “Con hỏi Trình Mẹ có thể để cho Gia Lập lưu lại qua đêm với con hay không, Trình mẹ không đáp ứng con liền khóc, thanh âm lớn vô cùng! Ầm ĩ mãi không được, Trình mẹ đáp ứng, chủ yếu còn không phải sợ cho con thanh danh không tốt, con gái lớn nhà người ta chưa chồng lai đơn thân với nam thanh niên…”
“Mẹ!” Xuân Hỉ chạy nhanh đánh gãy lời lão mẹ của cô lải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trinh-gia-co-hi/3054572/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.