Hoa rơi đầy đất mà vô thanh.
Hoàng hôn thật gần.
Trên bầu trời phía xa có một ngôi sao sáng lên, rất lớn, rất sáng.
- Thật lớn, thật sáng, ngôi sao kia.
Ôn Nhu ngẩng đôi má hạnh, chớp cặp mắt sáng, hỏi:
- Đó là sao gì?
Những chùm hoa đào trong chiều sâu làm tôn lên từng khoảng đỏ tươi.
Nàng biết Vương Tiểu Thạch học rộng, nhất định sẽ hiểu.
Nàng cũng muốn thông hiểu thật nhiều đạo lý, biết thật nhiều chuyện, thế nhưng chuyện đó phải tốn rất nhiều công sức.
Nàng lười.
Nàng hưởng thụ việc lười.
Nàng muốn trải qua một cách lười nhác, nhưng lại muốn sống một cách kích thích.
Vì vậy nàng tự có phương pháp tuyệt diệu để làm kẻ lười, lúc cần nàng sẽ tìm người giúp đỡ, cầu cứu người khác, đến lúc đó tự nhiên sẽ có người tới trợ nàng, giúp nàng, khiến nàng chẳng cần tốn công cũng có thể giải quyết rất nhiều nan đề khó thông khó thấu.
Nàng không cần phí tâm, trước giờ cũng không cần lo lắng.
Cho nên, nàng nhìn thấy sao liền hỏi Vương Tiểu Thạch:
- Đó là sao gì?
Nàng biết Vương Tiểu Thạch sẽ hiểu, bởi vì Vương Tiểu Thạch chuyên cần, hơn nữa còn hăng hái.
Chuyên cần chỉ là cố gắng, hăng hái còn là phấn khích.
Sự chuyên cần của Vương Tiểu Thạch là quá rõ ràng. Lúc hắn còn chưa thành đạt, trên thuyền hoa Hán Thủy, Lôi Thuần đánh đàn, Bạch Sầu Phi hát vang, Vương Tiểu Thạch vui vẻ nhưng vẫn không quên ở trên thuyền đọc sách,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trieu-thien-nhat-con-luan-anh-hung/2769758/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.