Mọi người đã ra khỏi “rừng đen”, đều cho rằng nơi ấy một khi trời đất tối tăm, hung hiểm khó phòng, nhưng xem ra kẻ địch cũng không tính điều động chủ lực ra tay.
Đường Thất Muội chỉ cười lạnh nói:
- Đây chẳng qua là một cửa ải trong đó mà thôi. Quyết sinh định tử, còn xa lắm.
Lần này đến phiên Ôn Nhu không nhịn được hỏi:
- Ngươi nói còn có hai ba cửa khẩu giống như “rừng đen”, là thật sao?
Tam Cô ôn hoà nói:
- Đương nhiên không giả, muốn đến nơi Tiểu Thạch Đầu chỉ định, ít nhất còn phải đi qua mấy cứ điểm quan trọng như Mãnh Hổ Áp, Đoạt Mệnh Tà, Bãi Mệnh Trực.
Ôn Nhu là “gặp qua quỷ sợ tối”, đã lĩnh giáo sự tối tăm của “rừng đen”, nàng đã sợ sệt bảy tám phần, cho nên cũng không quan tâm người khác chê cười, sợ hãi hỏi:
- Đó là địa phương nào? So với nơi này còn tối hơn sao?
Tam Khô mỉm cười nói:
- Không tối, không tối.
Lúc này Vương Tiểu Thạch chợt đến gần Tam Khô, gần như đến sát bên lỗ tai trắng như tuyết của y nói mấy câu.
Sắc mặt Tam Khô hơi đổi, cũng ở bên tai bên cổ Vương Tiểu Thạch khẽ nói mấy chữ.
Sau đó một người gật đầu, một người lắc đầu, giống như đã hiểu ngầm.
Bọn họ nói gì, Ôn Nhu lại không nghe được.
Có muốn nghe cũng không được.
Ôn Nhu không nghe được, cũng chẳng biết vì sao, trong lòng chợt khó chịu, thầm nghĩ: “May mắn cả hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trieu-thien-nhat-con-luan-anh-hung/2769742/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.