Đêm hôm đó, trước khi đi tới “rừng đen”, Tam Cô đại sư nói với mọi người:
- Mọi người cẩn thận, nơi này rất tối, lão nạp mở đường cho chư vị, nhưng vẫn xin lưu ý trước mặt.
Lương A Ngưu nghe vậy liền lầu bầu:
- Cái gì lưu ý trước mặt, chúng ta cả tám trăm dặm đều lo lắng đề phòng, một cái rừng đen có là gì.
Ôn Nhu cũng theo ánh trăng chỉ về phía xa, cười hỏi:
- Rừng đen, là một mảng rừng rậm lớn phía trước sườn núi kia sao? Có vẻ hơi dày đặc, thoạt nhìn cũng không có gì. Chúng ta núi đao biển lửa cũng đã xông qua, cũng không cảm thấy đao quá sắc, lửa quá nóng, cánh rừng đen này cũng không thể nhuộm người sáng láng thành bồ đề đen chứ.
Nói xong liền cười lên yêu kiều.
Tam Cô đại sư biết bọn họ cũng không thèm để ý, liền nói:
- Lão nạp vẫn khuyên chư vị cẩn thận là hơn.
Tuổi tác của y không lớn lắm, còn chưa biết là nam hay nữ, lại thường thích tự xưng là “lão nạp”. Mọi người đều rất không đồng ý cái danh hiệu này của y.
Vương Tiểu Thạch thấy thế liền cười nói:
- Tại khu vực này “rừng đen” cũng có chút tiếng tăm, ở trên giang hồ cũng có thành tựu.
Phương Hận Thiếu cũng nghe được một số tin đồn, vì vậy phối hợp với đề tài của Vương Tiểu Thạch, nói:
- Đúng, từng có không ít nhân vật nổi tiếng trong võ lâm ngã xuống ở đây.
Ôn Nhu vẫn không lưu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trieu-thien-nhat-con-luan-anh-hung/2769738/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.