Người này giống như chẳng có gì, chỉ còn lại bi phẫn đau thương.
Dọc theo đường đi nàng luôn quan sát Đường Bảo Ngưu. Hiển nhiên, người này và Đường Bảo Ngưu trước kia (người cùng nàng mỗi ngày chơi, mỗi ngày đùa, mỗi ngày náo loạn, cả ngày không gây chuyện thị phi thì toàn thân ngứa ngáy) là hai người hoàn toàn khác nhau.
Nhưng Ôn Nhu lại biết, hắn và “hắn” thực ra là cùng một người.
Nàng cũng biết rõ, “hắn” chính là Đường Bảo Ngưu trước mắt.
Nhưng nàng vẫn cảm thấy, hắn không phải là Đường Bảo Ngưu trước kia.
Hắn không phải, bởi vì hắn đã thay đổi, thay đổi hoàn toàn.
Đường Bảo Ngưu Trước kia, chỉ riêng ngoại hiệu đã dài đến sáu mươi tám chữ, vênh váo tự đắc, sĩ diện lớn đến mức giống như vẽ một cái mũi trên trời chính là khuôn mặt của hắn. Trời sập xuống nhiều nhất hắn chỉ gọi Phương Hận Thiếu làm mền. Từ trước đến giờ hắn không chờ đợi, hắn cho rằng người chờ đợi giống như tự sỉ nhục mình, cho dù là phải chờ đợi thời cơ, không bằng tự mình đi sáng tạo thời cơ. Từ trước đến giờ hắn không sợ, hắn tự cho mình là không sợ trời, không sợ đất, đội trời đạp đất, tốt nhất là trời sợ hắn, đất sợ hắn. Hắn không nhịn, hắn cảm thấy nhẫn nhịn là chuyện ngu ngốc nhất, phục thì phục, không phục thì không phục, có gì mà nhịn? Lại nói, ngươi nhịn người khác, chưa chắc người khác đã biết là ngươi nhường nhịn hắn, ngược lại có thể được voi đòi tiên, còn cười ngươi là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trieu-thien-nhat-con-luan-anh-hung/2769673/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.