Câu này có thể nói khá nặng. Vương Tiểu Thạch vội nói:
- Ta không phải là không chuyên tâm…
Chương Tuyền khẽ cười một tiếng:
- Ngươi cần gì phải an ủi ta? Ta với ngươi vốn không quen biết, ngươi không cần phải chuyên tâm với ta.
Vương Tiểu Thạch lại nóng ruột:
- Ta là sợ những bách tính này.
Chương Tuyền lại có phần kỳ quái:
- Sợ bọn họ? Có cao thủ trà trộn trong đó sao?
Vương Tiểu Thạch nói:
- Chuyện này lại không phải. Ta chỉ sợ bách tính tò mò, lỡ may vừa nhìn thấy chúng ta rời khỏi quân đội, hơn nữa cô vốn là một cô gái, nhất định sẽ tới đây xem thử, một khi vây xem thì sẽ không hay.
Đôi mắt híp quyến rũ dưới lông mi dài của Chương Tuyền đảo một vòng, lại nói:
- Ta biết rồi. Ngươi có danh tiếng lớn, lại từng làm nhiều chuyện, không ít dân chúng đã từng gặp ngươi. Ngươi sợ bọn họ nhận ra ngươi, lại ở cùng với một tiểu nữ như ta…
Lần này Vương Tiểu Thạch đúng là phải giậm chân thở dài nói:
- Cô thật thông minh, nhưng trực giác lại quá… phần trước đều nói đúng, nhưng phần sau lại sai.
Chương Tuyền mím môi cười.
Nàng thích nhìn nam nhân sốt ruột, nhất là một nam tử thuần khiết, trong sáng như Vương Tiểu Thạch, lúc nôn nóng lại rất dễ nhìn.
(Hắn vốn chẳng hề sầu muộn, lúc nôn nóng lại có vẻ sầu muộn.)
- Ngươi nói thử xem!
Nàng ung dung nói.
- Dân chúng một khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trieu-thien-nhat-con-luan-anh-hung/2769668/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.