Mễ Thương Khung chậm rãi thu hồi một ngón chỉ trời, một ngón chỉ đất.
Hắn đứng sừng sững, màu tóc xanh xám, mắt khôngg còn màu lam, nhưng thân thể lại hơi run lẩy bẩy.
Hắn nhận lấy côn do bốn tên tiểu thái giám kia đưa tới.
Hắn hoành côn đứng đó, không giống như một dã thú khát máu vừa giết chết đại địch, mà giống như một lão nhân đang đối mặt với mãnh thú hồng hoang tiến đến gần.
Một lão nhân đã không có, mất đi đường lui.
Hắn đã giết chết Trương Tam Bá, giống như đồng thời gây nên mấy tai họa.
Thứ nhất, đắc tội với tất cả nhân vật võ lâm bạch đạo.
Thứ hai, kết thù với tổ chức Thiên Cơ.
Thứ ba, tạo thành hận thù không thể tháo gỡ với Phong Vũ lâu và Vương Tiểu Thạch.
Hắn không muốn như vậy.
Hắn cũng không nên như vậy.
Hắn càng không thích đối mặt với cục diện này.
Hắn luôn luôn “cáo già xảo quyệt “, thậm chí xem bốn chữ này là sự ca ngợi cao nhất đối với loại người từng trải, thâm niên trong triều như hắn.
Nhưng hắn đã phạm thượng.
Không phải hắn muốn giết.
Hắn biết “thứ” gì đã khiến cho hắn rơi vào cục diện này, “tua kiếm” kia muốn lừa gạt mọi người ở đây thì không khó, nhưng lại không lừa được hắn.
Hắn biết là ai phát ra “ám khí”, hắn biết là ai đã bức hắn vào con đường hiện nay, cho nên hắn tức giận, giận dữ.
Hắn phát ra tiếng rít, hét lên giận dữ.
Hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trieu-thien-nhat-con-luan-anh-hung/2769648/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.