Chương trước
Chương sau
Từ thị nghe câu đấy đột nhiên nhảy dựng lên “Bà tử ngươi buồn cười thật, làm chuyện sai hô ta cứu mạng có ích gì!”

Từ thị trong thời gian cấm đoán gầy yếu đi rất nhiều, chỗ gò má không có chút thịt nổi lên, hiện lên vài phần ốm yếu, nghe được Tôn ma ma cầu cứu mạng, trên mặt xẹt qua tia bối rối, nặn ra vài phần cứng nhắc cười nhạo.

Chỉ là tầm mắt không dám nhìn Tôn ma ma, chuyển về hướng Lãnh thị bên cạnh, tư thái giống như xem náo nhiệt, tay trong tay áo hơi hơi run rẩy.

Cây gậy lại hạ xuống, lực đạo dùng phù hợp, đánh một hồi vẫn còn sống, quần áo căn bản chống đỡ không được, một chút liền da tróc thịt bong, Tôn ma ma hô một tiếng đau hôn mê. Lý quản gia vẫy tay ý dừng đánh, vẫy vẫy bà tử thì thầm một câu, bà tử kia đi ra ngoài rất nhanh liền quay lại cầm một thùng nước tiến vào, đổ lên đầu Tôn ma ma.

Tháng ba tháng tư còn chưa hoàn toàn ấm, lúc sáng sớm còn có chút lạnh, một chậu nước lạnh dội xuống như vậy, ngay cả người bên cạnh cũng cảm thấy lạnh thấu xương, quả nhiên Tôn ma ma ho khan tỉnh lại, tóc bết ở trên mặt, rất chật vật, nói chung là thật sự sợ hãi, liền bật người khai báo.

“Nhân sâm độc kia là do Tam phu nhân cho ta, lão nô nhất thời bị ma quỷ ám, lấy lòng Tam phu nhân hại Vinh Xuân di nương, lão nô biết sai rồi, biết sai rồi, quản gia tha mạng, Quốc Công phu nhân tha mạng a!”

Từ thị nghe vậy sắc mặt lúc này trắng bệch, gân cổ phản bác “Ngươi nói bậy bạ gì đó, lúc Vinh Xuân di nương chết ta còn bị cấm túc trong uyển, làm gì có bản lĩnh thông thiên!”

Tôn ma ma tầm mắt tan rã dần dần ngưng tụ nhìn Từ thị, thấy nàng nghiêm giọng sắc mặt lạnh lùng, cúi đầu, thanh âm ủ rũ nói “Lão nô nhớ kỹ bản thân ở lại trong phủ không còn lại mấy năm, đã nghĩ tính toán lưu lại nhiều chút bạc chuẩn bị quan tài cho bản thân, đi theo hầu hạ bên người Vinh Xuân di nương, phúc lợi không thể so với bên người lão phu nhân, vì vậy lúc Tam phu nhân đến tìm liền động tâm.”

“Tam phu nhân nghĩ muốn thừa dịp Vinh Xuân di nương sinh con, bỏ mẫu giữ con, nhờ người đưa tín vật cho lão nô, đến quán thuốc dưới danh nghĩa Từ gia lấy hộp nhân sâm, bôi vân tụ, chỉ chờ đến ngày sinh …”

Từ thị nghe nàng liên miên cằn nhằn nói xong, sắc mặt càng kém, rõ ràng đều là bà tử trước mặt xúi giục, lúc này xảy ra chuyện liền đổ toàn bộ lên đầu mình, bị bản thân sai sử, cảm nhận được tầm mắt xung quanh, rõ ràng đều tin lời bà tử kia, Từ thị nắm chặt khăn tay, suýt chút nữa tức đến hôn mê.

“Hộp gấm này chính là lấy từ hiệu thuốc Từ gia, dưới còn có chữ.” Tôn ma ma một hơi nói xong, lại nhìn thoáng qua Từ thị “Ngày đó người hỗn tạp, lão nô không có cơ hội xử lý, giấu ở trong bàn trang điểm, chờ đến hôm nay lúc trộm lấy đi thì bị Đại tiểu thư bắt gặp phải… Tam phu nhân, chuyện cho tới bây giờ ngài vẫn biết đi!”

“Bỏ mẫu lưu con, dù sao cũng là mưu kế độc ác, Tam phu nhân sẽ không sinh, Vinh Xuân di nương còn trẻ mỹ mạo, Tam lão gia lúc này không nhìn, chờ khi đứa bé sinh ra tất nhiên sẽ để ý, không biết chừng có bao nhiêu yêu thương, khó trách chứa không được…”

“Đúng vậy, lúc trước còn giả mang thai hại Đại tiểu thư.”

“…”

Đầy tớ ngươi một câu ta một câu bắt đầu thấp giọng bàn tán, chui vào trong tai Từ thị ong ong vù vù, nhất là mấy người kia một câu tam lão gia tam lão gia… va chạm đến thần kinh nàng, ngày đó Vinh Xuân di nương sinh khi nha hoàn truyền lại nói, phản ứng của Triệu Hoành Minh mới làm cho nàng đau lòng nhất.

Tôn ma ma tìm kiếm lấy một khối ngọc bội từ trong tay áo ra, mắt cụp xuống “Đây là tín vật Tam phu đưa cho lão nô, lão nô là một bà tử trong hậu viện, ngày thường cũng không đi vào trong phòng Tam phu nhân, cũng không được phần thưởng quý trọng như vậy. Thứ này là Tam phu nhân nhờ người đưa cho lão nô, nói là dùng chứng minh thân phận để lấy thuốc,”

“Từ thị, ngươi còn gì để nói?” Sự tình phát triển khó hiểu, lại dính líu đến tôn ma ma… Diệp thị đáy lòng rất nghi ngờ, chỉ đem uy nghiêm Quốc Công phu nhân ra quát lớn.

Từ thị lá gan vốn không tính lớn, trong ngày thường cũng không động não qua, đều là Tôn ma ma nói cái gì nghe có đạo lý liền dùng, sự tình bại lộ, nàng sợ tới mức không đứng thẳng được, ít nhiều có Lãnh thị bên cạnh giúp đỡ một phen, mới không ngã xuống, nhưng Diệp thị một tiếng quát lớn chất vấn, khiến nàng có chút rối loạn trận tuyến.

Rồi đột nhiên cách đó không xa một bóng dáng màu xanh vội vàng chạy tới, càng ngày càng gần, nàng thì thào một tiếng “Tam gia” vẻ mặt có tia cổ quái.

Triệu Hoành Minh vừa đến, đã có người nói cho hắn đầu đuôi câu chuyện, hắn đứng ở nới đó vẻ mặt khiếp sợ, thấp giọng hỏi “Thật là do ngươi hại nàng?”

Từ thị không ngừng lắc đầu “Thiếp không có, lão gia thiếp không có…” Nhưng không có ai nghe, kia chỉ là ngụy biện.

Triệu Hoành Minh thấy nàng vẫn bộ dáng chấp mê không bỏ, vẻ mặt khó nén thất vọng, thân mình suy sụp quay đi, chỉ nói một câu không có thuốc chữa, quay đầu phất tay áo rời đi.

“Tam gia ──” Từ thị như bệnh tâm thần hô một tiếng, cuối cùng âm cuối run rẩy nhỏ đi, chật vật ngã xuống đất, thấy người nọ là thật sự quyết tâm, mới rơi lệ, cảnh tượng trước mắt hư hư thật thật, tầm mắt dừng trên người Tôn ma ma, mặt Tôn ma ma lại đổi thành Vinh Xuân di nương, một chút lại thành Diệp thị, dùng sức lắc lắc đầu, mới khôi phục vài phần rõ ràng, chỉ là che mặt ha ha cười lạnh.

“Là ta hại thì như thế nào, chẳng qua chỉ là Từ gia nuôi ra loại ti tiện, ta muốn xử trí như thế nào thì xử trí như thế, khi nào đến phiên các ngươi xen vào.”Từ thị hất tay Lãnh thị hảo tâm đưa ra giúp đỡ ra, tự mình đứng lên, vững vàng đứng, đảo qua một vòng người vây xem, hốc mắt nhiễm sương mù, giọng điệu lại nháy mắt ngoan lệ “Đứa nhỏ này là của ta, Vinh Xuân tiện nhân đáng chết!”

Ánh mắt nàng đột nhiên vừa chuyển, dừng trên người Triệu Văn Uyển “Còn có ngươi ──” a một tiếng muốn vọt qua, Lý quản gia nhanh tay nhanh mắt cản một chút, Từ thị thân thể gầy yếu khó khăn đập vào cánh cửa hôn mê.

Mọi người thấy thế, thổn thức không thôi. Triệu Văn Uyển con ngươi sáng tối lạnh nhạt, đáy lòng xẹt qua một tia khác thường.

Từ thị vì thân mình hai tháng qua mệt mỏi, lại vừa rồi kích thích đập vào ván cửa hôn mê. Nguyên đại phi sau khi khám, Diệp thị đã đem sự tình bẩm báo Triệu lão phu nhân, mời lão phu nhân xem xét quyết định. Tam lão gia lại nghe chân tướng ngọn nguồn câu chuyện, cùng với lời nói độc ác Từ thị nói sau khi mình rời đi, như bị sét đánh, như thế nào cũng không tới người bên gối tâm tư lại độc ác như vậy, đã nhiều ngày vì Từ thị thay đổi cảm giác vui sướng cọ rửa không còn một mảnh, mặt trắng bệch thất hồn lạc phách trở về thư phòng.

Lão phu nhân cũng đau lòng nói gia môn bất hạnh, việc vui đang tốt lại bị trộn lẫn thành như vậy, đối với Từ thị thất vọng vô cùng.

“Thôi, chờ nàng tỉnh lại để Tam gia viết hưu thư đưa nàng về Từ gia, lão thân lớn tuổi, chịu không được con dâu như vậy.”

Diệp thị nghe vậy đôi mắt rũ xuống, cúi đầu đáp vâng “Con dâu sai người đi thông tri Từ lão phu nhân, để Từ gia đến đón người.” Nói xong liền rời đi Minh Nhứ Uyển.

Kim Linh cùng Triệu Văn Uyển quay về Trúc Tương Phi Uyển mắt chứa lệ, thẳng dập đầu ba cái, Vinh Xuân di nương bị chết oan được giải, Thúy vân phát hiện chứng cớ bị diệt khẩu, Lý quản gia bắt tay vào lo hậu sự cho Thúy Vân, đại khái là do tiểu thư phân phó, làm được xem như có thể diện, trả cho cha mẹ Thúy Vân một khoản tiền dưỡng lão.

“Người Thúy Vân cần tạ ơn phải là ngươi, không cần làm lễ này, đứng lên đi.” Triệu Văn Uyển giúp Kim Linh đứng lên, người sau thuận thế đứng dậy, khuôn mặt tràn đầy nước mắt lộ vẻ kiên định ý tứ nguyện trung thành.

Triệu Văn Uyển thở dài, suy nghĩ về chuyện xảy ra hôm nay, cũng không biết sao lại thế này, như là phát triển quá mức thuận lợi, làm cho người ta nổi lên một chút cảm giác không thích hợp, Triệu Văn Uyển nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra rõ ràng, đơn giản liền từ bỏ.

Ban đêm, Từ thị nặng nề tỉnh dậy, hô một tiếng nước, lại nửa ngày không có người đáp lại, chống thân thể ngồi dậy muốn phát hỏa, trí nhớ trước hôn mê chậm rãi hiện ra, lời mắng nghẹn lại trong cổ họng đầy vị chát.

“Tam phu nhân ngài tỉnh!” Nha hoàn từ bên ngoài trở về nhìn thấy người tỉnh, theo tầm mắt nàng nhìn ấm trà trên bàn, thông minh vội rót chén trà, bưng qua.

Từ thị cầm chén uống vài hớp, mới cảm thấy vị chát biến mất chút, khàn khàn nói “Giờ nào, người đâu?”

“Cuối giờ tuất, Tam lão gia… Tam lão gia ở thư phòng, sai nô tỳ đem thứ này giao cho ngài.” Nói xong lấy trong ngực ra một lá thư, vẻ mặt do dự đưa qua.

Từ thị thoáng nhìn chữ trên phong thư, nước mắt liền không khống chế được rơi xuống, Triệu Hoành Minh cả đời trầm mê tranh chữ, nhưng lúc này hai chữ lại viết xấu như vậy, khi hạ bút tâm tình là không yên.

“Tam phu nhân..” Cũng là nha hoàn hồi môn theo Từ thị, địa vị không cao như Vinh Xuân, sau khi Vinh Xuân làm di nương, liền ở cùng nàng nhiều nhất.

Từ thị run rẩy mở thư, sau khi mở ra thẳng rơi lệ.

Vì để kiếp này được làm phu thê, kiếp trước phải ba đời gắn bó, mới có được kiếp này làm vợ chồng… phàm là hai bên tâm tư khác nhau, khó cùng một ý, nhanh gặp gỡ nhanh cùng một chỗ, vì xin từ biệt, tìm kiếm sách vở đều nói hoàn trả nợ nần. Giải oán bỏ quan hệ, không nên thêm thù hận, từ biệt cùng thư thái, hai bên cùng vui.

Triệu Hoành Minh a Triệu Hoành Minh, mặc dù là hưu thư, cũng viết xúc động như vậy. Nàng là trong lòng yêu thương người này, đố phụ, độc phụ làm không sao cả, lại không chịu nổi Triệu Hoành Minh từ bỏ buông tha nàng.

“Tam phu nhân, nô tỳ còn có một chuyện không biết có nên nói hay không.” Yên lặng đưa khăn tay cho Từ thị lau mặt, do dự nói.

Từ thị nâng mắt, hai mắt đẫm lệ nhìn về phía nàng, giọng nghẹn ngào “nói.”

“Nô tỳ lúc trở về nhìn thấy Tôn ma ma với Quốc Công phu nhân sau núi giả, cách quá xa không nghe rõ hai người nói gì, chỉ là bộ dáng giống như tranh cãi không thoải mái. Tôn ma ma theo lý là người uyển Vinh Xuân di nương, sao lại cùng Quốc Công phu nhân..,.”

Từ thị nghe vậy ngơ ngẩn, trong đầu có cái gì rất nhanh chợt lóe mà qua, đúng rồi, hôm nay bị vây trong tình cảnh đó rõ ràng là.. bẫy, Tôn ma ma nói, Diệp thị ép hỏi vừa hợp thời cơ, hiện giờ nghĩ lại như thế nào đều hiện ra cổ quái.

Chuyện này là Tôn ma ma đề nghị, không thể tưởng được lúc đầu là bà ta cẩn thận chu toàn sau nàng đều giao cho bà ta xử lý. Nếu bà ta là người của Diệp thị…

Từ thị đột nhiên nhớ lại trước khi mình bị cấm túc nghe thấy một chuyện, con ngươi phút chốc thâm trầm, lúc ấy Diệp thị phát hiện mình, lại còn làm bộ không biết, thực tế là chờ cơ hội hoàn toàn loại bỏ mình. Suy nghĩ chút, Từ thị tay đột nhiên nắm chặt chăn đệm, mu bàn tay nổi gân xanh, một bộ dáng nghiến răng nghiến lợi.

“Diệp thị, tâm tư thật tốt, hãm hại ta như vậy, ta nhất định sẽ không để ngươi sống tốt.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.