Chương trước
Chương sau
Vinh Xuân di nương một khi chết, mọi người nói là phúc mỏng, mắt thấy sắp được sống những ngày tháng phú quý thì lại ra đi, lưu lại đứa bé mới sinh gào khóc đòi ăn. Lão phu nhân sai người chôn cất Vinh Xuân di nương, sau đem đứa bé mới sinh nuôi ở bên người, lại sai Diệp thị tìm một bà vú gia thế trong sạch trong thành làm bà vú chăm sóc.

Đến ngày hôm đó, Từ thị được bỏ lệnh cấm túc, có lẽ là hai tháng thật sự tiêu bớt tính tình, hoặc là Vinh Xuân di nương chết đối với nàng cũng có chút xúc động, tóm lại thu lại kiêu ngạo tự phụ ngày thường, quy củ đến uyển lão phu nhân thỉnh an, lại chính mình tự tay làm chè đưa đến thư phòng Tam gia ở hai tháng qua, biết vâng lời, một bộ dáng biết nhận sai, Tam gia chưa thấy bộ dáng nàng như vậy bao giờ cảm thấy ngạc nhiên rất nhiều, cảm động và nhớ chuyện xưa, hai người lại hòa hỏa như ban đầu.

Trong Thanh Phong Cư, Nguyên đại phu theo thường lệ kiểm tra thân thể Triệu Nguyên Lễ, Triệu Văn Uyển ở bên cạnh nhìn, nghe đại phu nói thân mình đại ca khôi phục rất khá, toét miệng cười.

“Thân thể ta chính mình đều biết, đã tốt lên rất nhiều, ngày gần đây trong phủ xảy ra nhiều chuyện, làm phiền Nguyên đại phu chạy đến một chuyến khiến Nguyên Lễ hổ thẹn.” Triệu Nguyên Lễ đối với vị đại phu gia đình từ nhỏ chiếu cố chính mình có chút cảm tình, hơn nữa Nguyên đại phu tuổi lại cao, liền chăm sóc nói.

“Ha ha không có gì phải ngại.” Nguyên đại phu cũng là thích thiếu niên trẻ tuổi trước mắt, cảm khái chuyện hắn trải qua, cười hiền lành nói “Lại dưỡng dưỡng thật tốt, cưỡi ngựa bắn tên không thành vấn đề.”

Thời gian nói chuyện, tiểu đồ đệ giúp đỡ Nguyên đại phu thu thập xong hòm thuốc, đeo lên vai, chờ Nguyên đại phu cùng Triệu Nguyên Lễ nói chuyện xong cùng cáo lui, nhắm mắt theo đuôi đằng sau.

Mới vừa ra cửa, tiểu đồ đệ có chút không nhịn được hỏi “Sư phụ, ngài vừa rồi lại xem xét bã thuốc của Đại thiếu gia là có vấn đề gì sao?”

Nguyên đại phu đi tới, nghiêng đầu liếc nhìn đồ đệ tràn đầy tò mò, thở dài nói “Cẩn thận chút luôn luôn đúng.” Quý tộc thế gia cong cong chuyển chuyển so với bên ngoài càng nhiều hơn, hắn lớn tuổi, không nghĩ cuối cùng ở trên tay bản thân xảy ra vấn đề gì.

Tiểu đồ đệ cái hiểu cái không, nhưng thật ra Triệu Văn Uyển đi theo đưa tiễn đôi mắt dần dần sâu sắc, mở miệng gọi người lại, tiến lên hai bước, ý bảo có chuyện lén hỏi.

Nguyên đại phu để tiểu đồ đệ đến đằng trước chờ, lập tức nhìn về phía Triệu Văn Uyển “Đại tiểu thư còn có gì phân phó?”

“Nguyên đại phu cẩn thận như vậy, chỉ là vì sao Vinh Xuân di nương lại như vậy?” Triệu Văn Uyển cũng không vòng vo, thấy xung quanh không có ai liền đi thẳng vào vấn đề “Nguyên đại phu là cảm thấy Vinh Xuân di nương là bị làm hại?”

Làm lão nhân trong phủ, cũng trải qua chuyện các tiểu thư, thiếu gia được sinh ra, lại giống Vinh Xuân di người đêm ngày thứ hai liền rong huyết quả thật chưa từng thấy qua, trong lòng còn có nghi vấn phải đi nhìn nhìn, này vừa thấy liền phát hiện ra có chút không đúng, chỉ là đến cùng là do mình mắt mờ hay thật là có nội tình khác…Nguyên đại phu thở dài, một bó tuổi, tâm tính coi như nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, cũng không tính toán tìm tòi nghiên cứu.

“Lão phu thật không dám giấu diếm, lão phu nhân cũng đã hỏi lời như vậy, chỉ là lão phu tài nghệ không tinh, loại chuyện này không dám phán đoán bừa.” Nguyên đại phu nhìn nữ tử thông tuệ trước mặt mở miệng, cuối cùng bồi thêm một câu “Đại tiểu thư yên tâm, thuốc qua tay lão phu là tuyệt đối không có vấn đề.”

Triệu Văn Uyển gật gật đầu, lại tiễn từng bước, chờ Nguyên đại phu mang theo đồ đệ đi xa, lâm vào trong suy nghĩ. Vinh Xuân đột nhiên qua đời, còn Từ thị sau khi đi ra thái độ lại…. Con ngươi nhịn không được sâu lắng, trực giác nói chuyện này không đơn giản như vậy, ngay cả tổ mẫu cũng cảm giác không thích hợp.

Thi thể Vinh Xuân di nương dừng ở linh đường một ngày, liền theo nghi thức nhập liệm, chôn xuống mồ, cũng liền vài cái nha hoàn quen biết khóc một đường đưa đi.

Ngày hôm đó, tuần đầu vừa qua đi, chợt nghe nói có nha hoàn ban đêm trượt chân xuống hồ nước chết đuối, vớt lên mới phát hiện là nha hoàn Thúy Vân ban đầu chăm sóc Vinh Xuân di nương, liên hệ với chậu đồng bên hồ, đoán là muốn vụng trộm đốt tiền vàng cho Vinh Xuân di nương, nhưng ban đêm trời tối trượt xuống hồ, Thúy Vân cũng không biết bơi, rõ ràng chết đuối.

Triệu Văn Uyển nghe Bảo Thiền nói xong không lâu liền nhìn thấy Kim Linh xách váy vội vã mà vào, trên mặt còn mang theo một tia vô cùng lo lắng, thấy Triệu Văn Uyển liền thẳng tắp quỳ xuống.

“Đại tiểu thư, đây là nô tỳ phát hiện ra trên người Thúy Vân, nắm chặt ở trong tay, ngài nhìn.” Dứt lời, liền hai tay trình lên, lộ ra trong lòng bàn tay miếng nhân sâm.

Ánh mắt Triệu Văn Uyển xẹt qua, hơi hơi nhíu mày.

“Không dối gạt Đại tiểu thư, nô tỳ…nô tỳ sau khi phát hiện đi đến chỗ Nguyên đại phu trước, chứng thực miếng nhân sâm này có bôi vân tụ, có tác dụng lưu thông máu, Thúy Vân là nha hoàn bên người Vinh Xuân di nương, Vinh Xuân di nương vừa mới sinh có dấu hiệu chảy máu, Nguyên đại phu khai thuốc cầm máu, nhưng miếng nhân sâm này lại trong phòng Vinh Xuân di nương, lúc sinh để người hầu cho ngậm trong miệng…” Kim Linh cảm xúc hết sức ổn định đem sự việc nói rõ ràng, đến cuối cùng mang theo một tia nức nở “Thúy Vân và nô tỳ là đồng hương, tình cảm như tỷ muội, Kim Linh không nghĩ muội muội uổng mạng, cầu Đại tiểu thư chủ trì công đạo.”

Đang nói còn dập đầu thật mạnh, giống như sợ Triệu Văn Uyển không chịu đồng ý, Kim Linh dập đầu thành ý mười phần, cái trán hồng hồng.

“Đứng lên đi.” Triệu Văn Uyển thu mắt, Tuyết Nhạn bên cạnh liền ngồi xuống nâng dậy.

Kim Linh tràn đầy nước mắt mà đứng, ánh mắt chờ đợi. Triệu Văn Uyển trầm ngâm một lát, liền dẫn hai người một đường đến Thiên viện Vinh Xuân di nương, người mới mất không lâu, trong phòng liền có một cảm giác lạnh lẽo, ngay cả bà tử cũng không gặp một ai.

Vào đến cửa, chợt nghe trong phòng truyền đến tiếng loảng xoảng, Tuyết Nhạn tâm thần rùng mình, lúc này đẩy cửa, tình hình trong phòng nhìn liền hiểu ngay.

“Tôn ma ma?” Kim Linh kinh ngạc gọi người.

Triệu Văn Uyển nhìn bên chân nàng đầy đất hộp trang điểm, trang sức rơi vãi, trong đó còn có một hộp gấm màu xanh mở ra, bên trong mấy miếng nhân sâm cắt tốt rơi ra một ít, Tôn ma ma sắc mặt kinh hoàng, cục diện này không khó đoán là nàng đang tìm đồ vật gì, khi nghe thấy tiếng bước chân rối loạn nên đánh đổ.

Về phần tìm cái gì, trên mặt đất đã nói rõ ràng.

“Xem ra đồ chúng ta muốn tìm, Tôn ma ma đã tìm giúp chúng ta.” Triệu Văn Uyển khóe môi thản nhiên vười nói một câu.

Tôn ma ma lúc này mới hoàn hồn, như muốn đi nhặt hộp gấm, lại bị Kim Linh đụng phải, trơ mắt nhìn Kim Linh nhặt hộp gấm kia đưa đến tay Triệu Văn Uyển, sắc mặt đột nhiên một mảnh như tro tàn, ấp úng hô một tiếng Đại tiểu thư.

“Tuyết Nhạn, đi mời Quốc Công phu nhân và Nguyên đại phu lại đây một chuyến.”

“Vâng.”

Hộp gấm trong tay Triệu Văn Uyển, phát hiện khi nghe thấy Nguyên đại phu thân thể Tôn ma ma co rúm lại, con ngươi càng sâu, kéo ghế ngồi xuống, dù bận vẫn ung dung mà ngồi “Tôn ma ma có gì để giải thích?”

“…” Tôn ma ma mặt thất sắc không lên tiếng.

“Cũng được, tí nữa nói, người đầy đủ rồi nói, đơn giản để lại một con đường, thuận đường ngẫm lại…Nên nói như thế nào?” Triệu Văn Uyển cũng không nóng lòng, một chút một chút gảy khóa hộp gấm, phát ra tiếng vang xành xạch, ở trong phòng quanh quẩn.

Người đến nhanh hơn so với dự đoán, ngoài Diệp thị cùng Nguyên đại phu, tam phòng có Từ thị, tứ phòng có Lãnh thị cũng đều đến, đi theo bà tử, nha hoàn chỉ chốc lát đã đứng đầy phòng, Triệu Văn Uyển cũng tùy theo đứng lên.

“Văn Uyển, chuyện gì mà gọi chúng ta cùng đến đây?” Diệp thị đứng ở chỗ vừa mới có người chết, âm thầm cảm thấy xui xẻo, nhíu mày hỏi.

“Mẫu thân, Vinh Xuân di nương chết có kỳ quái.”

Diệp thị nghe vậy mày nhíu càng chặt, lại nhìn bà tử co rúm ở trong góc phòng, đúng lúc thu lại thần sắc ngạc nhiên, con ngươi ảm đạm “Ngươi nói là Vinh Xuân di nương chết là bị người hại chết.”

Lúc nói chuyện, ánh mắt đảo qua Từ thị đứng bên cạnh Lãnh thị, người sau cúi mặt, khiến người không nhìn rõ lắm vẻ mặt.

“Có chứng cớ gì không?”

Triệu Văn Uyển chuyển hộp gấm trong tay, gần đến trước mặt Diệp thị liền chuyển đưa cho Nguyên đại phu “Nguyên đại phu xin hãy cẩn thận nhìn một cái, miếng nhân sâm có gì khác thường.”

Nguyên đại phu nhìn đồ trong hộp gấm, ngẩng đầu thoáng nhìn qua Kim Linh bên cạnh Triệu Văn Uyển, lập tức trong đầu liền sáng tỏ, cúi đầu nghiêm túc kiểm tra, cho ra kết quả giống như sáng nay “Tất cả miếng nhân sâm trong hộp này đều bôi qua vân tụ, dùng để lưu thông máu, đối với tình trạng chảy máu, nặng thì mất mạng, liều lượng này, một miếng liền đủ rồi.”

Lời này vừa nói ra, người trong phòng vẻ mặt khác nhau, đều đoán được chủ nhân phòng này là như thế nào chết đi, nhất thời đều có chút tin suy luận của Triệu Văn Uyển, Vinh Xuân di nương là bị người hại chết.

“Trùng hợp chính là, đêm hôm qua nha hoàn Thúy Vân bên người Vinh Xuân di nương chết, trong tay cũng là cầm một miếng như vậy, được tỳ nữ của ta phát hiện trình lên.” Triệu Văn Uyển giơ miếng dính nước mà Kim Linh lấy được để mọi người cùng nhìn “Ta đến nơi này liền đụng phải Tôn ma ma, lén lút một mình trong phòng, ngươi tìm hộp gấm chẳng lẽ là muốn tiêu hủy chứng cớ?”

“Không, không phải lão nô, lão nô oan uổng…” Tôn ma ma phát hiện tất cả mọi người đều nhìn mình, vội vàng biện giải.

“Oan uổng? Miếng nhân sâm kia là ngươi đưa cho Vinh Xuân di nương, Thúy Vân còn khen ngươi thiện tâm, lại không nghĩ rằng là tồn tại tâm tư độc ác như vậy!” Kim Linh nhất thời bắt bẻ nói.

Cổ ma ma đứng ở trong đám người thăm dò nhìn nhìn, do dự một chút, cũng mở miệng nói “Việc này lão nô có thể làm chứng, quả thật miếng nhân sâm là do Tôn ma ma lấy tới.”

Lý quản gia lúc trước kiểm tra sổ sách, cũng không thấy ghi chép uyển Vinh Xuân di nương đến lấy nhân sâm, lại nhìn ánh mắt Tôn ma ma trốn tránh, nghiêm túc quát “Khố phòng cũng không ghi chép ngươi lấy dùng, nói, ngươi lấy thứ này ở đâu!”

Tôn ma ma bị dọa đến mức người run rẩy sợ hãi, vẻ mặt hoảng sợ luống cuống, thì thào lão nô oan uổng, hiển nhiên là còn có gì giấu diếm.

Lý quản gia thấy vậy, gọi mấy bà tử, cầm gậy quen dùng trừng phạt, sai người đè Tôn ma ma đặt lên băng ghế, híp mắt nói “Da thịt đau đớn tự nhiên sẽ nói.”

Diệp thị thủy chung bàng quan, đáy mắt xẹt qua phức tạp, lúc này cũng là băn khoăn rất nhiều, cũng không thể cản trở Lý quản gia làm việc, đứng ở một bên nhíu mày nói “Nhất định là có người sai khiến ngươi, ngươi mau nói.”

Tôn ma ma vẫn cắn chặt môi bị người giữ chặt đè lên ghế, mắt già cụp xuống, hiện lên ý chiến đấu, gậy vừa hạ xuống một cái phút chốc sắc mặt trắng bệch, phát ra tiếng kêu thê lương.

“Tam phu nhan, cứu mạng a ──”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.