Một hồi mưa xuân qua đi, hoa cỏ trong đình viện đều mọc một tầng trồi non xanh biếc, trong Minh Nhứ Uyển trồng cây hải đường đang ra nụ hoa mới, tô điểm đầu cành, xấu hổ chờ nở.
Trong phòng thường truyền ra tiếng leng keng nhỏ, kèm theo tiếng cười của lão phu nhân, không khí hài hòa. Triệu Văn Uyển sai thợ thủ công theo bản vẽ nàng đưa làm không ít đồ chơi trẻ con, sáng sớm chạy đến Minh Nhứ Uyển, nghĩ muốn còn đứa bé con chơi, thuận đường thay tổ mẫu chăm sóc một chút. Mà tiểu tử kia giống như đối với ai cũng không có hứng thú, chịu mở mắt nhìn hai cái đã là nể tình, khiến Triệu Văn Uyển cảm thấy có chút thất bại.
Hai người qua lại giống như diễn xiếc khiến lão phu nhân không nhịn được cười. Thiên Tiên cùng đến với Triệu Văn Uyển đãi ngộ lại hoàn toàn khác nhau, tròng mắt đen nháy của tiểu tử kia đi theo bóng dáng Thiên Tiên di động, hiển nhiên là rất thích con chim này, cố tình Thiên Tiên ăn một lần mệt ở trên tay hắn, bị vặt qua lông đuôi, lại không dám bay xuống, thủy chung vẫn duy trì khoảng cách an toàn nhất định.
Bên này đang đùa với đứa bé hoặc bị đứa bé đùa chơi, chợt nghe hạ nhân truyền báo nói Từ thị đến từ biệt. Triệu Văn Uyển nghe vậy nhíu mày, đem tiểu hài tử giao cho Cổ ma ma đi vào phòng trong, dù sao Từ thị là người hại Vinh Xuân di nương, mục đích là đứa nhỏ này, Triệu Văn Uyển một chút đều không muốn nàng thấy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trieu-thi-quy-nu/2029317/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.