Trong chiếc lư hoa sen bốn đỉnh bằng men sứ trắng xanh, một luồng bách uẩn hương* lững lờ tản ra, trong phòng vắng lặng như băng.
Trà trong chén đã nguội lạnh, ngón tay Sở Minh cầm chén hơi nhợt nhạt, mi mắt rũ xuống, nhìn không ra cảm xúc trong mắt, chỉ là thân hình bất động, vô tri vô giác như cái xác không hồn.
Đến khi nội thị gọi tới lần thứ ba, Sở Minh mới hoàn hồn lại, thấp giọng nói: "Chuyện gì?"
Nội thị cẩn thận nhìn sắc mặt thái tử phi, lặp lại lời nói: "Thái tử phi, Sở đại nhân cầu kiến."
Sở Minh ngẩn ra, trong mắt thoáng chút lúng túng, nhưng lập tức bình tĩnh lại, ngập ngừng trong giây lát, nói: "Vậy thì... bảo đệ ấy vào."
Không lâu lắm, Sở Du đi theo sau nội thị kia vào cửa, đầu tiên cởi ra áo khoác gấm hoa văn cánh nhạn đưa cho tiểu tư đứng một bên, rồi nhìn về hướng huynh trưởng, không khỏi dừng bước.
Hôm nay Sở Minh mặc một chiếc áo dài tơ tằm màu xanh nhạt vân hình trúc, thâm y* màu đen bởi vì phần bụng đã lớn nên không thắt đai lưng. Trâm Dương Chi bạch ngọc* vấn mái tóc đen sau ót, nhưng lại có một sợi vô tình rớt bên tai. Mặt mũi xanh xao, huyết khí nhợt nhạt, đầu ngón tay hơi nắm lại khẽ run, ánh mắt cụp thấp không biết đang nhìn nơi nào.
Sở Du hơi nhíu mày, một khắc sau lại giãn ra, cúi người hành lễ. Còn chưa bái lạy, đã được Sở Minh nhấc thân tiến lên mấy bước đỡ dậy.
"Từ khi nào ở trước mặt ca ca cũng đa lễ như vậy." Thanh âm Sở Minh có chút khàn khàn, mang giọng mũi rõ ràng, chính hắn dường như cũng ý thức được không đúng, liền ho nhẹ một tiếng, không lên tiếng nữa.
Sở Du đứng thẳng người, nhoẻn miệng khẽ cười nói: "Trước kia tất nhiên không cần, nhưng nay huynh trưởng là thái tử phi, lễ nghi nên có tất nhiên phải có."
Sở Minh nghe được ba chữ thái tử phi, đầu ngón tay không khỏi run lên.
Sở Du nhìn thấy, nụ cười ở khóe môi không giảm, nhưng thần sắc trong đáy mắt trầm xuống.
"Đệ là em trai duy nhất của ta, bất kể lúc nào cũng là như thế, nói tôn ti chức phận làm gì." Sở Minh lại ho nhẹ vài tiếng, giấu đi giọng mũi mất tự nhiên, vội vàng cầm chun trà bên cạnh định uống chút nước đè nén lại.
Bên này tay mới vừa giơ lên, đã bị Sở Du nắm lại cổ tay.
"Du Nhi..." Sở Minh ngừng một lát, chung trà trên tay đã bị Sở Du cướp đi.
Sở Du cười lạnh một tiếng, giơ chung trà lên trước mắt ngắm nghía: "Đông cung rộng lớn thế này, mà chẳng bằng phủ Quốc công của chúng ta. Từ khi nào đến cả hớp trà nóng cũng keo kiệt như vậy? Hay phải nói nội thị trong cung này bất kính như thế —— "
Nụ cười nhạt trên mặt Sở Du thu lại, chén sứ xanh trong tay đột nhiên nện bên chân thái giám hầu hạ trong phòng, trong nháy mắt vỡ nát thành từng mảnh nhỏ.
"Thái tử phi bớt giận!" Thái giám cung nữ trong phòng rầm rập quỳ xuống đất, dập đầu xuống sàn.
Sắc mặt Sở Minh càng lúc càng tái nhợt, nhíu mi nhìn về phía Sở Du: "Cũng chỉ là một chén trà lạnh, đệ tội gì phải tức giận?"
Sở Du lạnh lùng nói: "Ca ca thân phận là Thái tử phi, lại đang có mang, bọn chúng còn dám lơ là chức vị như vậy, ngày thường làm sao có thể chăm sóc chu toàn. Trước nay ca ca luôn khoan dung đối đãi với người, nhưng bọn chúng lại không biết khoan dung mà đối đãi với mình."
Sở Minh thở dài trong lòng, phất tay nói: "Tất cả các ngươi đi xuống đi, không cần hầu trong này nữa."
Cung nhân cả phòng nơm nớp lo sợ lui ra, lúc này trong phòng mới trở về tĩnh lặng.
Sở Du rót một chén trà nóng mới đưa tới, Sở Minh đưa tay nhận lấy, lại bị Sở Du giữ tay kéo lại, không chịu buông.
"Du Nhi..." Sở Minh không động đậy, mặc cho Sở Du giữ lấy tay hắn trong bàn tay.
Sở Du nhìn về phía huynh trưởng, nhẹ nhàng xoa nắn bàn tay lạnh như băng của hắn, tựa như muốn truyền chút nhiệt độ sang: "Ca, đệ phải rời kinh một thời gian."
Sở Minh nghe vậy hơi nhíu mày: "Rời kinh? Đến nơi nào?"
Sở Du hời hợt nói: "Bệ hạ lệnh cho đệ đến Tô Châu một chuyến, cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là kiểm tra một lượng lớn vật phẩm dệt may cống nạp triều đình."
Sở Minh vẫn có chút không yên lòng: "Nếu đã là cống phẩm nội cung, mấy năm trước không phải đã có người phụ trách chuyện này sao, vì sao năm nay lại bắt đệ đích thân đi một chuyến. Thân thể của đệ hiện nay không thể so với lúc trước, mới qua ba tháng đầu làm sao đi được đường xá xa xôi..."
Sở Du cắt ngang lời huynh trưởng, nói: "Ca ca còn lo lắng những thứ này sao? Đệ lại không giống ca ca, chuyện gì cũng đích thân tham dự. Người được chăm sóc dạy bảo tốt vì sao lại không dùng, đệ nào phải mệt mỏi nửa phần. Huống chi đệ mang danh khâm sai, kẻ nào dám gây rắc rối cho đệ chứ?"
Sở Minh nhìn em trai giải thích từng chỗ một, hồi lâu mới rút tay mình ra, trầm giọng nói: "Từ khi nào đệ biết dùng những lời này để lấy lệ với ta."
Độ cong ở khóe môi Sở Du cứng đờ, thở dài một tiếng: "Rốt cuộc là tên nhãi con nào nói với ông đây huynh trưởng dạo này không tham gia chuyện triều chính, mà đây nửa chữ cũng không gạt được huynh trưởng."
Sở Minh không nói, chỉ nhìn hắn.
Sở Du không còn cách nào, thấy không thể giấu được ca ca, đành phải đưa tay chấm ít nước trà, nhanh chóng viết lên bàn một chữ "Giang", rồi lập tức vạch mấy nét che đi. Nhìn chữ viết dần mờ thành một khối, lúc này mới thôi dáng vẻ nghiêm trọng, nhẹ nhõm mở miệng nói: "Cũng không phải chuyện gì quá to tát, chỉ là thuận đường thay bệ hạ xem xét dân tình ở khu vực Tô Châu mà thôi."
Sở Minh than nhẹ nửa tiếng: "Ca ca biết trước nay đệ luôn là người có trách nhiệm, cũng vô cùng thủ đoạn, nhưng đệ phải nhớ cứng quá dễ gãy, cường quá ắt nhục. Làm bất cứ việc gì cũng chỉ nên tám phần, cố gắng hết sức là được rồi."
Sở Du cong cong khóe môi: "Lời của ca ca, đệ đệ tự khắc nhớ kỹ." Hắn chậm rãi đứng lên, đi tới trước mặt Sở Minh, bỗng nhiên ghé người, chống lên hai tay vịn bên người huynh trưởng, vây lấy giữa hai cánh tay.
Sở Minh ngước mắt nhìn em trai cách mình trong gang tấc, nhất thời im lặng không nói.
Sở Du giơ tay lên cầm lấy chiếc cằm mảnh khảnh của Sở Minh, thanh âm hơi trầm xuống: "Lời ca ca nói đệ đều sẽ ghi nhớ, vậy bây giờ có phải đến phiên đệ hỏi một chút, rốt cuộc ca ca đã gặp phải vấn đề gì khó khăn mà mặt đầy vẻ ưu sầu thế này?"
Sở Minh ngẩn người, né tránh ánh mắt: "Du Nhi đa nghi quá rồi, ta có chuyện gì được chứ..."
Sở Du khẽ cười một tiếng, ngón tay mềm mại chậm rãi vuốt ve gò má Sở Minh: "Vậy vệt nước mắt này nhất định là do đệ mắt mù có phải không, huynh trưởng đại nhân của đệ?"
Sở Minh hơi nhíu mày, đưa tay nắm chặt một góc tay áo rộng của Sở Du, thấp giọng trách: "Du Nhi!"
Sở Du hừ lạnh một tiếng, phẩy tay áo hất tay Sở Minh, xoay người đi ra ngoài: "Hay cho Thái tử điện hạ! Còn chưa lên ngôi hoàng đế đã không xem người của Sở gia ra gì!"
Sở Minh vỗ bàn, chợt đứng dậy: "Sở Du!"
Sở Du quay đầu nén giận nói: "Sao nào? Y dám khi dễ người của Sở gia ta, còn không cho đệ nói?"
Sở Minh siết chặt một góc tay vịn, sắc mặt tái nhợt, nói: "Nói năng cẩn thận! Không phải lỗi của Đoan Trạch..."
Sở Du liên tục cười lạnh: "Vậy đệ càng muốn đích thân đi hỏi Thái tử điện hạ, ca ca kim thanh ngọc chấn* của đệ, là bậc thầy của thiên hạ, vì sao đệ giao vào trong tay điện hạ cẩn thận, mà Thái tử điện hạ lại dám khinh rẻ như vậy!"
"Đứng lại!" Sở Minh nghiêm giọng kêu một tiếng.
Sở Du đang trong cơn giận, nào có chịu nghe. Nếu trong tay có kiếm ba thước, chắc hẳn hắn cũng dám chạy đi hành thích vua.
"A ưm..." Sở Minh sắc mặt tái nhợt, cúi người đỡ lấy bụng nặng trĩu, chân lảo đảo mấy bước, khó khăn lắm mới ổn định được người.
Sở Du nghe thấy động tĩnh bỗng dưng xoay người lại, một bước nhanh về phía trước đỡ lấy ca ca, lúc này mới phát hiện lòng bàn tay Sở Minh tràn đầy mồ hôi lạnh, không biết đã nhẫn nại bao lâu.
"Ca! Đệ đi gọi ngự y tới!" Sở Du hoảng hồn, đỡ Sở Minh ngồi xuống giường mềm.
Sở Minh kéo tay hắn, khẽ lắc đầu một cái: "Không sao, chẳng qua mới nãy đứng dậy hơi vội một chút."
Sở Du rũ mắt, cắn răng, thấp giọng trách: "Ca..."
Sở Minh cười khổ, kéo tay Sở Du đặt lên phần bụng nhô cao của mình: "Đứa nhỏ này chẳng giống ta chút nào, có hơi hoạt bát một chút."
Cách một lớp da bụng mỏng manh cùng lớp áo khoác gấm mềm mại, Sở Du rõ ràng sờ được tiểu tử bên trong đang liên tục trở mình, hắn chậm rãi ngồi xổm xuống, áp gò má vào bụng huynh trưởng của mình, nghe ngóng tiếng máy thai mạnh mẽ bên trong.
Thanh âm ôn nhu của Sở Minh vang trên đỉnh đầu hắn: "Đôi khi sờ nó thì lại nhớ tới đệ khi còn bé."
Sở Du cười nhạo một tiếng: "Ca ca chỉ lớn hơn đệ có mấy tuổi thôi."
Sở Minh khẽ cười, đưa tay sờ đỉnh đầu Sở Du: "Cũng là đứa trẻ thôi, nếu thằng nhóc trong bụng này cũng xinh đẹp như tuyết điêu ngọc khắc giống đệ khi còn bé, thật là tốt biết bao."
Sở Du nhếch nhếch chân mày: "Chậc, hài tử của ca ca nếu trông giống đệ, e là Thái tử điện hạ sẽ khó chịu chết mất."
Sở Minh vỗ nhẹ vào ót Sở Du một cái: "Nói chuyện không đứng đắn."
Sở Du nắm tay ca ca, nhanh chóng kéo đến bên môi hôn một cái: "Đệ chỉ như thế trước mặt ca ca thôi, nếu là người ngoài mới chẳng thèm trêu chọc."
Sở Minh chỉ cười nhạt, thuận theo hắn đùa giỡn.
Sở Du liếc mắt nhìn chung sứ xanh vỡ nát trên mặt đất, nhỏ giọng nói: "Ca ca thật sự không cần đệ nhúng tay sao?"
Nụ cười nơi khóe miệng Sở Minh hơi ngừng lại, khẽ lắc đầu: "Trong lòng ta tự rõ."
Sở Du nhìn đôi gò má gầy gò của ca ca, nhẹ thở dài một tiếng, không nói gì nữa.
... ...
Ngày thứ hai sau khi Sở Du đi, hắn cố ý sai người đưa một chén sứ xanh đã vá lại đưa cho Thái tử Yến Thừa Khải.
Còn cẩn thận kèm theo một bức thư: Sứ xanh rạn dễ vá, nhân tâm vỡ khó hồi.
Thái tử không hiểu ý, bèn đi hỏi Sở Minh.
Sở Minh bóp chặt mẩu thư kia trong lòng bàn tay, cười nhạt: "Đệ đệ đang đùa với ta thôi, Đoan Trạch không cần nghĩ nhiều."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]