Chương trước
Chương sau
Dịch: Hallie/ Beta: Raph

---

Thư viện Mặc Sơn.

Vài thiếu niên mặc thanh sam đang tụ tập dưới một gốc đa thì thầm thảo luận gì đó.

Một thiếu niên đang ghé tay bên miệng, dòm ngó xung quanh một chút, lúc này mới nhỏ giọng nói với đám bạn: "Này, có nghe gì chưa? Hôm nay Cửu cô nương với Bình Dương Vương thế tử cãi nhau đó!"

Một thiếu niên khác nghe thế kinh ngạc hỏi: "Cửu cô nương? Cửu cô nương nào cơ?"

"Còn cô nương nào nữa, chính là đích nữ Tĩnh Quốc Công gia, cháu gái của đương kim thánh thượng đó. Theo gia tộc Sở gia là đứng thứ chín, không phải là Cửu cô nương đó sao." Thiếu niên chỉ tay phân tích.

Bạn thiếu niên kia nói: "Cần ngươi nói sao, tất nhiên ta biết vị Cửu cô nương này rồi. Ý ta là khi nãy ngươi không nói nhầm đấy chứ? Cô nương ấy xung đột với Bình Dương Vương thế tử á? Ai mà không biết lai lịch của nàng ta. Nói về xuất thân, có mấy ai trong học viện so bì nổi. Người ta trời sinh đã thông minh, lại là môn sinh tâm đắc của mấy vị phu tử trong học viện. Cô nương người ta tính tình dịu dàng lương thiện, sao mà đi gây chuyện với tiểu tổ tông Bình Dương Vương thế tử được."

Thiếu niên hứng chí lên, kể rõ ràng rành mạch: "Cũng không tránh khỏi bị vị thế tử này kiếm chuyện. Hôm nay thế tử ngủ gật trong lớp của Sùng An tiên sinh, bị tiên sinh gọi lên khảo bài ngay tại chỗ. Hơ... Kết quả ra sao nghĩ cũng biết, chẳng đáp được câu nào. Sùng An tiên sinh nổi giận, chỉ đại Cửu cô nương bên cạnh trả lời. Có câu nói thế nào ấy nhỉ, không có so sánh thì không có đau thương."

Cả đám phụt cười: "Chi nhà Tĩnh Quốc Công có ai mà tầm thường đâu. Nghe nói năm xưa Quân hậu cùng Hộ bộ Thượng thư được gọi là Sở gia song bích, kinh tài tuyệt diễm vô cùng. Cô nương xuất thân từ chi này, mấy cậu ấm như Bình Dương Vương thế tử làm sao mà bì được?"

"Thế tử tự thấy bị mất mặt, nên ghi thù Cửu cô nương. Đến lúc tan học, không biết lấy đâu ra cuốn 'Nữ Giới'* đưa cho Cửu cô nương, bảo nàng về nhà học thêm về đức hạnh của phụ nữ, kẻo mai mốt lớn lên lại không gả đi được."

"Bình Dương Vương thế tử này sức nhịn nhục cũng kém quá."

Thiếu niên gật đầu, nói: "Các người cũng biết đấy, thư viện Mặc Sơn này vốn là học viện của Sở gia, bởi vì nhiều nhân tài cứu tế xuất thân từ Sở gia, nên dần dà sau này không ít cao môn thế gia cũng muốn đưa con em tới đây xin học. Trước nay Sở gia dạy người không phân biệt giai cấp, chỉ cần có chí học hành, cho dù không phải con cháu Sở gia cũng được đối xử như nhau. Lâu dần mới trở thành Mặc Sơn thư viện của hôm nay. Tổ tiên Sở gia có nói, bất luận là nam hay nữ, đều có thể vào tộc học. Có điều người ngoài không biết quy tắc này, cô nương nhà nào cũng ở nhà học cầm kỳ thi họa nữ công với đọc thuộc 'Nữ Giới' là xong."

"Vậy sau đó thì sao, Cửu cô nương nói thế nào?"

Thiếu niên lại dòm ngó xung quanh, trả lời: "Nói? Cửu cô nương không cần nói gì, cô ấy xé nát cuốn 'Nữ Giới' ngay tại chỗ, đập vào mặt Bình Dương Vương thế tử."

Mọi người kinh ngạc, hồi lâu mới có người khịt một tiếng, nói: "Cái này... có hơi quá tay rồi. Hơn nữa học viện có quy tắc, người học phải coi trọng sách như sinh mệnh, không được làm hư hỏng. Cửu cô nương làm thế là vi phạm nội quy rồi."

"Chứ còn gì nữa. Viện trưởng cũng biết chuyện này, gọi hai người kia lên. Viện trưởng giáo huấn Bình Dương Vương thế tử một hồi, ý muốn bảo Cửu cô nương cũng nhận lỗi làm hỏng sách, thế là xong chuyện." Thiếu niên kể.

Đồng bọn rối rít gật đầu: "Cửu cô nương là Văn An quận chúa do đích thân bệ hạ phong, tất nhiên viện trưởng cũng phải bảo vệ một chút."

Thiếu niên vỗ đùi, nói: "Ôi, chuyện tiếp theo ngươi mới không nghĩ tới đây. Cửu cô nương không những không nhận sai, ngược lại còn nói với viện trưởng, có thiên địa rồi mới có vạn vật, có vạn vật rồi mới có nam nữ. Trước nay thiên địa đều công bằng với mọi thứ, tại sao lại dùng 'Nữ Giới' để xiềng xích thế hệ chúng ta, làm mấy chuyện bưng tai bịt mắt. Cuốn sách này, không cần cũng được."

Lời vừa nói ra, đám thiếu niên ồn ào liền im bặt, hồi lâu mới có người nhỏ giọng nói: "Chê trách lời của thánh nhân là đại kị..."

"E là chuyện này rùm beng rồi, trên thượng kinh không ít Đại nho danh sĩ nghe xong đều biết Văn An quận chúa ngông cuồng, không biết chừng mực. Càng có người nói Văn An quận chúa phản nghịch, lời nói xúc phạm. Sau đó Quân hậu nghe được chuyện này, gọi Cửu cô nương vào cung, lúc này chuyện mới thôi, không ai dám nói gì tiếp nữa."

Đồng bọn nói: "Cũng phải. Hộ bộ Thượng thư chỉ có một cô con gái, bây giờ Trấn Bắc Hầu cùng Hộ bộ Thượng thư không có ở kinh, chỉ có Quân hậu ra mặt đè xuống chuyện này thôi."

Thiếu niên vỗ vai đồng bạn: "Chuyện này ngươi mới không nghĩ tới nữa này. Cửu cô nương không biết đã nói gì với Quân hậu, thế mà lại tổ chức một văn hội, lấy ý kiến này làm đề tài, mời rộng rãi các học sĩ trong thiên hạ đến tranh luận."

"Chẳng lẽ mấy danh sĩ kia đều tới văn hội này sao?"

Thiếu niên lắc đầu: "Tất nhiên là không. Cửu cô nương tuổi nhỏ, tất nhiên là mấy danh sĩ kia sẽ thắng rồi, cũng tránh để mang tiếng ăn hiếp con nít. Nghe nói người đến đều là các môn sinh tâm đắc của bọn họ, già nửa là các thiếu niên học tử tài danh nhất, như thế mới không bị xem là dùng mánh khóe để thắng. Thời gian quyết định là ba ngày sau, có muốn cùng nhau đi xem không?"

Mấy thiếu niên nhao nhao: "Tất nhiên là phải đi. Hiếm khi mới có văn hội đặc biệt như vậy!"

Cả đám đang hăng say bàn luận, bỗng dưng nghe thấy thanh âm lạnh lùng phía sau: "Đã làm bài tập xong chưa? Tụm ở đây nói nhăng nói cuội."

Thiếu niên quay đầu lại nhìn thấy tiên sinh, lập tức như ong vỡ tổ.

Chuyện văn hội đang xôn xao truyền khắp thượng kinh, có người nói Sở Họa coi thường khuôn phép, lời lẽ nói ra toàn là lý luận thối nát. Cũng có người nói lời của Sở Họa cũng có lí. Vì thế sàn văn hội này thế mà lại khiến cho học tử thiên hạ quan tâm.

Văn hội tổ chức tại Thanh Nguyên các, học đồ môn hạ của các danh sĩ thượng kinh đều đến. Hôm ấy mọi người ở thượng kinh ai nấy cũng bàn luận về văn hội.

Nhiều năm sau, có người nhắc đến văn hội vẫn muôn vàn cảm khái, nữ sư Sở Họa vang dang khắp thiên hạ khi vẫn còn là một tiểu cô nương chưa đến tuổi cập kê mà đã có dũng khí như thế.

Trên văn hội hôm đó, Văn An quận chúa đấu võ mồm với thiên hạ, cuối cùng cãi đến chúng học tử đều á khẩu, rồi đốt 'Nữ Giới' ngay trước mặt dân chúng.

Đây là chuyện mà ai cũng biết, còn điều mà mọi người không biết chính là sau hội tranh luận ấy, lúc Sở Họa rời hiện trường, có một học tử chặn nàng lại.

Học tử đó tranh luận thua, nổi giận đùng đùng cãi: "Đều nói, sinh trai như sói còn sợ thấp bé, sinh nữ như chuột lại sợ như hổ. Không biết nếu Thượng thư đại nhân nghe được lời hôm nay của quận chúa, liệu có hối hận đã sinh ra quận chúa hay không."

Trên văn hội, tuy tranh luận sắc bén liên hồi, nhưng dám đứng trước mặt sỉ nhục thế này chỉ có người trước mặt. Cho dù Sở Họa có kiềm chế tốt thế nào đi chăng nữa, cũng đã tức giận đến đỏ khóe mắt.

Một hạt táo bay vèo tới, đập vào đầu học tử kia.

"Người Trung Nguyên các ngươi thú vị thật, nói không lại liền nhục mạ người khác. Theo ta thấy, tiểu cô nương nhà người ta cha mẹ thương còn không hết, ngược lại cha mẹ ngươi sinh ra một đứa như ngươi, e là muốn thối cả ruột."

Thanh âm trong trẻo dùng ngữ khí tùy ý nói.

Chân Nhi theo bản năng ngẩng đầu, nhìn thấy trên hành lang ngoài Nhã các, có một thiếu niên đang ngồi đó.

Thiếu niên hồng y như lửa, mặt mày sáng sủa lại khoa trương, thấy Sở Họa nhìn hắn, bèn nghiêng đầu, nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng muốt.

Đó là lần đầu tiên Chân Nhi gặp thế tử của Đại Lý vương Đoàn Tuyết Niên.

......

Đại Lý* vương mỗi năm đều đích thân đến kinh cống nạp một lần, Đoàn Tuyết Niên cũng theo phụ vương đi tìm hiểu bên ngoài. Thượng kinh quả thật náo nhiệt hơn nhiều so với Đại Lý, nhưng vui chơi nhiều ngày cũng đã dần cảm thấy chán, nên mới đến văn hội này góp vui.

Chuyện Văn An quận chúa với Đại Lý vương thế tử lần đầu gặp gỡ tựa như đã quen chẳng ai biết đến. Ước hẹn ba năm gặp một lần hiển nhiên cũng trở thành bí mật nhỏ ngây thơ đẹp đẽ của đôi thiếu nam thiếu nữ.

Sau đó, Sở Du cùng Tần Tranh hồi kinh.

Hôm đó về nhà, lúc cả gia đình đang vui vẻ thuận hòa, trong lúc phấn khởi Chân Nhi đã lỡ làm rơi con rắn san hô màu đỏ trong tay áo ra, dọa Sở Du đến mặt mũi tái mét, suýt chút nữa còn bị Tần Tranh dẫm chết.

Chân Nhi vội vàng cứu lấy Tiểu San Hô yêu dấu của nàng ra từ dưới đế giày cha lớn, nhìn ánh mắt phức tạp của cha lớn và cha, không khỏi sinh phần đắn đo.

Rốt cuộc có nên nói cho các cha biết, trong phòng của nàng còn cả các loại độc trùng kì quái khác như bò cạp, rết, nhện do Đoàn Tuyết Niên tặng hay không......
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.