Dịch: Hallie/ Beta: Raph
Hơi nước mịt mờ, trộn lẫn chút hương mai.
Tần Tranh dùng ngón tay thử nhiệt độ của nước, còn hơi nóng, nhưng với Sở Du đã vừa đủ.
Từng tấc da xanh xao bị bỏng ửng đỏ, trên trán đọng một lớp mồ hôi mỏng, men theo sợi tóc ướt quanh co chảy xuống. Vệt nước dừng lại trước ngực, tựa như cơn sóng nhạt gợn lên theo hơi thở phập phồng, kiều diễm phong tình, vô cùng quyến rũ.
Tần Tranh mê mẩn ngắm nhìn từng chút trên người Sở Du, ngắm nhìn đôi mắt khép hờ của hắn, thủy quang lấp lánh ngập tràn trên hàng mi.
“Thuốc ở Thái y viện thật tốt, sẹo đã mờ đi không thấy rõ nữa rồi.” Tần Tranh đưa tay men theo vết sẹo nhạt dưới xương quai xanh của Sở Du, cẩn thận vuốt ve.
Sở Du khoác tay lên cánh tay của Tần Tranh, vết thương do bị phỏng sần sùi loang lổ, tuy không nhìn thấy, nhưng cũng cảm nhận được nó đáng sợ thế nào: “Xóa vết sẹo này đi.”
Tần Tranh cười, nắm lại tay Sở Du, nói: “Để ý nó làm gì, chẳng lẽ ngươi còn chê ta à?”
“Chê chứ.” Sở Du trả lời không chút nghĩ ngợi.
Tần Tranh mân mê lòng bàn tay Sở Du, cười hì hì nói: “Chê cũng đã muộn rồi, ai bảo Sở Nhị gia cợt nhả với ta trước.”
Loading...
Sở Du nhếch lên khóe môi, không nói gì.
Lạc Mai Cốt của Thái y viện có công hiệu lành thịt lành xương. Trăm loại dược liệu quý hiếm trải qua trăm ngàn cô luyện, chiết thành một lọ nhỏ. Nếu không có chỉ ý của bệ hạ, người ngoài e là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trieu-tan-mo-so/1748003/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.