Dịch: Hallie / Beta: Raph
Sang tháng Chạp, bệnh tình của Sở Du mới chuyển biến tốt lên.
Tần Tranh đẩy cửa vào, thấy Sở Du đang ngồi cạnh cửa sổ nghe tuyết rơi, trên vai choàng áo lông chồn trắng muốt, tóc đen buông dọc sống lưng. Hắn gối cằm lên khuỷu tay, một tay vươn ra ngoài cửa hứng tuyết rơi. Hạt tuyết trắng tinh khẽ lướt bay, rơi vào lòng bàn tay nhợt nhạt của hắn, thoáng cái liền tan biến mất, chỉ đọng lại một mảnh lạnh buốt. Hàng mi đen nhánh run run, hắn cong môi, dáng vẻ như cười rồi lại thôi, băng tuyết chẳng sánh bằng ba phần dung mạo của hắn.
Tần Tranh thoáng chốc ngẩn người rồi bước đến phía trước, kéo tay Sở Du về, đóng lại cửa sổ. Ngón tay lạnh băng ủ trong lòng bàn tay, Tần Tranh nhíu mày nói: “Mở cửa sổ làm gì thế? Trời lạnh như vậy, nhỡ cảm lạnh phải làm sao? Mới đỡ hàn chứng* chưa được mấy ngày…”
*Hàn chứng (寒症): Biểu hiện chủ yếu là sợ lạnh, chân tay lạnh như băng, sắc mặt trắng xanh, mạch tượng trầm trì. Khi chữa cần dùng phép khử hàn. (Nguồn: link)
Nghe Tần Tranh lải nhải như mọi ngày, Sở Du không tiếp lời, chỉ đổi đề tài: “Mai vàng trong sân đã nở chưa?”
Tần Tranh đưa tay Sở Du lên miệng hà hơi, nghe thế suy nghĩ một chút, nói: “Không để ý lắm…”
Sở Du nhích lại gần, cúi đầu khẽ ngửi bên cổ y: “Chắc là nở rồi, trên người ngươi có mùi hoa mai.”
Hơi thở ấm áp nhẹ nhàng phả lên cổ Tần Tranh, tựa như lông vũ khẽ lướt qua da thịt.
“Thật tiếc mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trieu-tan-mo-so/1748004/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.