Cách không xa phòng chăm sóc đặc biệt là phòng bệnh thường truyên đên một tiêng cười vui vẻ.
Lam Du Du cắn thìa canh mà Phong Hàng Lãng đúc cho cứ cười khúc khích suốt. Ánh mắt nhìn vào Phong Hàng Lãng nóng rực như lửa, tựa như muôn nung chảy, anh ra trong ánh mắt của cô ta. Để không người, phụ nữ nào khác có cơ hội nhìn chằm chằm vào anh nữa.
“Nghịch ngợm! Nhả ra đi!” Vẻ mặt mệt mỏi mây ngày nay của Phong Hàng Lãng phát ra một nụ cười yêu chiêu.
Lam Du Du nhả chiếc thìa trong miệng ra, nhìn Phong Hàng Lãng băng ánh mắt hoen đỏ, nhỏ giọng nói: “A Lãng, em còn tưởng anh sẽ ăn thịt em nữa chú! Rõ ràng là anh hận em đến chết. đi, sao bây giò anh còn ngồi ở đây giả vờ quan tâm em nữa?
Nhưng mà có là giả vờ, thì em cũng thây rât vui.”
Phong Hàng Lãng múc thêm một muỗng canh hạt sen đến bên miệng của Lam Du Du: “Ngoan, đừng nghĩ ngợi lung tụng nữa† Ấn xong rôi, thì ngủ một giác thật ngon! Biều hiện của cô.hôm nay tôi rất hài lòng! Sau này cứ như vậy mà phát huy nữa nhai!”
Gương mặt xinh đẹp của Lam Du Du trong phút chốc trở nên tối sầm lại, lạnh lùng hỏi: “Hóa ra anh quả thật sự lây lòng tôi là bởi vì anh trai của anh sao?”
“Chứ cô nghĩ sao?” Phong Hàng Lãng không trả lời câu hỏi. Trên khuôn mặt tuần dật xuất hiện một nụ cười, nhưng nó lại chứa đầy cảm giác u ám, kinh hoàng.
Cả nhà tải appt ruyện hola nhé! “Nếu tôi không phôi hợp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trien-mien-nhap-cot-tong-tai-yeu-say-dam/429354/chuong-239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.