“Những ngày này, cô hãy về kí túc xá đil Đừng ở chỗ này làm loạn thêm nữa.” Lời Phong Hàng Lãng nói ra không nghi ngờ gì chính là giọng điệu trực tiếp đuổi khách sắc bén. Tuyết Lạc không quay đầu lại nhìn Phong ‘Hàng Lãng, cỗ chỉ nhàn nhạt mở miệng: “Tôi sẽ không làm phiền! Tôi sẽ chỉ làm người vô hình mà thôi!” “Nơi này cũng không cần người vô hình! Cô quay lại trường học đi!” Phong Hàng Lãng một lần nữa lạnh lùng từ chôi cho Tuyết Lạc ở lại nơi này. Tuyết Lạc quay đầu lại, đôi mắt chăm chú nhìn người Phong Hàng Lãng, người đàn ông này vừa mới cùng một người phụ nữ khác thân mật, cô cũng không muộn tiếp tục tranh cãi với hắn, gật đầu một cái rồi xoay người đi vê phía cuối hành lang. Ở đây thực sự không cần một người vô hình như Lâm Tuyết Lạc cô. Cô không giông như Lam Dụ Du là chìa khóa quyệt định cả sự sống và cái chết của Phong Lập Hân. Cô cũng không phải Si ST gia y học đê có thê giúp Phong Lập Hân hoặc nếu có thể, Lâm Tuyết Lạc cô cũng chỉ làm rồi thêm mà thôi. Tuyết Lạc còn muốn nói với người đàn ông kia rắng hắn phải biêt quý trọng sức khỏe của mình nhưng lồi nói ra đến miệng lại nuốt trở vào. Nhìn theo bóng dáng buồn bã của người phụ nữ đang rời đi, môi Phong Hàng Lãng mím thành một đường nhỏ. Sau đó, hắn gọi cho vào số quản gia Mạc. “Bây giờ phu nhân đang đi ra cổng bệnh viện. Ông bảo Tiểu Tiền đưa phu nhân đến trường.” “Tôi biết rồi Nhị thiếu gia.” Quản gia Mạc luôn miệng nói vâng. “Đúng rồi, nấu thức ăn nhiều dinh dưỡng cho phu nhân một chút, cho cô ây thêm ít tiên nữa. ” Ngừng lại, chôc lát sau Phong Hàng Lãng lại nói: “Còn nữa, cho thêm cả Viên Đóa Đóa kia nữal Đề cô ấy chăm sóc chuyện ăn uông, sinh hoạt hàng ngày cho phu nhân những ngày này.” Quản gia Mạc vui mừng gật đầu: “Đã biết Nhị thiếu gia, cậu đúng là người tốt nhất với phu nhân.” “Bảo ông đi làm việc mà ông còn nói nhiều như vậy.” Phong Hàng Lãng hừ lạnh một tiêng. Không hiểu vì sao khi thấy Lâm Tuyết Lạc kia mang bộ dạng nhỏ bé yếu ót, Phong Hàng Lãng liên nghĩ trong mỗi bữa ăn hăn muôn cạy miệng cô ra đề đỗ vào đó nhiều thức ăn hơn. Mười hai tiếng sau, Phong Lập Hân tỉnh lại sau một con ác mộng thật dài. Anh nhìn bốn bức tường phòng bệnh trắng xóa, còn có những thiết bị quen thuộc kia làm anh có một chút hoảng hốt, làm sao ở dưới âm tào địa phủ cũng có những thiết bị y tế này? Không phải | là nói sau khi con người chết mọi buồn đau bệnh tật đều sẽ biện mất sao? Tại sao những thứ này giống nhu: âm hồn bất tán bám theo anh dai dẳng. Lúc nãy trong cơn ác mộng anh giông như nghe được tiếng Du Du gọi mình, cô khóc đến đạu lòng nói cô bị Phong. Hàng Lãng nhốt lại bắt nạt, còn nói cô sẽ bị Phong Hàng Lãng đem biên thành một cái xác khô đi theo anh? Tại sao Hàng Lãng đều không để cho hắn cả khi sông lẫn khi chết đi được yên ôn cơ chứ] “Anh… anh… tỉnh tỉnh… Nhanh tỉnh lại… anh.” Bên tai truyền đến một tiếng gọi quen thuộc vừa gân trong gang tắc lại vừa xa như vọng ở trên trời khiến cho lỗ tai anh không được nghỉ ngơi. Giống như là giọng nói của Hàng Lãng! Hắn thế nào cũng ở trong địa ngục rôi? Không thê nào là hẳn! Nhất định không thê là hắn! Nhưng giọng nói người này thật sự rât giỗng giọng nói của em trai Phong Hàng Lãng. Phong Lập Hân muốn mở mắt ra nhìn nhưng hai mí mắt anh giống như có hàng nghìn cân nặng không làm sao mở ra được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]