Chương trước
Chương sau
Tôi đã nâu cho cô đó, mau uông đi khi còn nóng!”
“Tôi không uống mấy thứ mà bà mang đên đâu! Mau đi gọi Nhị thiếu gia của bà đến đây, tôi chỉ muốn ăn đô do anh ây đút thôi.”
Lạm Du Du trực tiếp đưa ra một yêu cầu gây khó dễ cho người khác đến vậy. Chỉ đúng danh tính Phong Hàng Lãng qua đây đút canh hạt sen cho cô ta mới được.
Dì An và Tuyết Lạc đều giật mình, hai người ngơ ngác I nhìn nhau. Cái này cũng quá đáng rồi!
“Cô Lam à, Nhị thiếu gia nhà tôi đang bận bàn về bệnh tình của Đại thiêu gia rôi. Hay là để dì An đút cho cô ăn nè.” Dì An lại dịu giọng ân cần.
“Tôi nói là không muốn bà đút chính là không muôn bà đút đói Lỗ tai của bà có vân đề đúng không? Mau đi ra ngoài gọi Phong Hàng Lãng qua đây cho tôi!” Lam Du Du đột nhiên hét lên.
“Cô Lam, Nhị thiếu gia của nhà tôi thật sự không rảnh…” Dì An lại thở dài lần nữa.
“Ai nói tôi không rảnh?” Giọng nói trầm thấp từ tính dễ nghe của Phong Hàng Lãng truyền từ cửa phòng bệnh vào: “Được phục vụ bữa tôi cho Lam Du Du tiểu thư, Phong Hàng Lãng tôi thật vinh hạnh!”
Phong Hàng Lãng không chỉ có giọng nói rât dễ nghe mà trên khuôn mặt đẹp trai của anh còn có thêm nụ cười quý phái rất hút người. Anh lấy bát và thìa từ trong tay của dì An, múc một thìa đưa lên môi đề kiểm tra nhiệt độ, sau đó ôn nhu đưa thìa canh đến bên miệng Lam Du Du.
“Ngoan, mở miệng ra nào. Vừa ấm miệng thôi.”
Một tia sáng thụ Sủng nhược kinh[1] xet qua trong đôi mắt xinh đẹp của Lam Du Du, tắt luận người đàn ông này đang giả vờ hay là như thế nào, cô ta cũng đã quyết định sẽ hưởng thụ hết tất cả cảm giác này.
[1]: Đột nhiên được yêu chiều nên cảm thây lo sợ.
Cô ta mở đôi môi nhỏ hồng hào ra, ăn hết thìa canh mà Phong Hàng Lãng vừa đút qua, sau đó không ngừng cười ngọt ngào.
Tuyết Lạc cảm thấy răng của mình đều bị bọn họ làm cho chua hết rồi!
Lam Du Du quả thật đã làm cho Phong Lập Hân tỉnh lại, đúng là không thê không kể công. Nhưng mà cũng không cần đến mức như này đó chứ? Nâu canh hạt sen cho cô ta cũng đã được rồi mà, sao lại còn phải đút tận miệng như vậy chứ? Nhưng mà cô ta còn là người mà anh trai của Phong Hàng Lãng anh yêu đến tận xương tủy đấy!
Tuyết Lạc không muốn bình luận thêm gì về chuyện của Phong Hàng Lãng và Lam Du Du, một người chưa lây vợ, một người chưa gả đi, vừa hợp tình lại hợp pháp. Tuyết Lạc quay người lặng lẽ bước ra ngoài. Đối với hai người đang đút nhau ăn một cách thân mật đó xem như vô hình.
Dì An cũng đi theo ra ngoài. Đề lại không gian cho Phong Hàng Lãng và Lam Du Du.
Tuyết Lạc đi rất nhanh. Cô muốn đi xem xem Phong Lập Hân ra sao rôi.
Dì An phải chạy bước nhỏ mới có thể đuổi theo kịp cô.
“Phụ nhân, cô đừng buồn mà. Nhị thiếu ). đối tốt với Lam Du Du tiêu thư..
Dì An nói được một nửa, còn không phải là vì Nhị thiệu gia có việc cân nhờ đến Lam Du Du, đừng nói là đút cho bát canh hạt sen, bảo cậu ây dùng thân đề báo đáp, Phong Hàng Lãng cũng sẽ không từ đâu!
Tuyêt Lạc cười khô: “Dì An, dì nói như vậy thật là kì lạ mà, cháu có cái gì mà buôn chứ? Cháu với Nhị thiếu gia của dì đều giống. nhau, đều rất cảm kích công lao của Lam Du Du.”
Dì An muốn giải thích thêm cái gì nữa nhưng cuôi cùng vẫn là mím chặt môi không nói, nữa. Lời nói đó của Lam Du Du “Tất cả những người phụ nữ tơ tưởng đến Phong Hàng Lãng đều sẽ phải chết” thật sự làm cho dì An sợ hãi. Bà không muốn để cho người lương thiện như phu nhân Tuyết Lạc xảy ra chuyện gì. Cộng với bệnh tình của Đại thiếu gia đều trông chờ vào Lam Du Du đó. Bà cũng cỏ thể lý giải được Nhị thiếu gia Phong Hàng Lãng đối với Lam Du Du này “nghe lời” nhữ vậy, đó chẳng qua là để cứu mạng anh trai Phong Lập Hân mà thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.