Tôi đã nâu cho cô đó, mau uông đi khi còn nóng!”
“Tôi không uống mấy thứ mà bà mang đên đâu! Mau đi gọi Nhị thiếu gia của bà đến đây, tôi chỉ muốn ăn đô do anh ây đút thôi.”
Lạm Du Du trực tiếp đưa ra một yêu cầu gây khó dễ cho người khác đến vậy. Chỉ đúng danh tính Phong Hàng Lãng qua đây đút canh hạt sen cho cô ta mới được.
Dì An và Tuyết Lạc đều giật mình, hai người ngơ ngác I nhìn nhau. Cái này cũng quá đáng rồi!
“Cô Lam à, Nhị thiếu gia nhà tôi đang bận bàn về bệnh tình của Đại thiêu gia rôi. Hay là để dì An đút cho cô ăn nè.” Dì An lại dịu giọng ân cần.
“Tôi nói là không muốn bà đút chính là không muôn bà đút đói Lỗ tai của bà có vân đề đúng không? Mau đi ra ngoài gọi Phong Hàng Lãng qua đây cho tôi!” Lam Du Du đột nhiên hét lên.
“Cô Lam, Nhị thiếu gia của nhà tôi thật sự không rảnh…” Dì An lại thở dài lần nữa.
“Ai nói tôi không rảnh?” Giọng nói trầm thấp từ tính dễ nghe của Phong Hàng Lãng truyền từ cửa phòng bệnh vào: “Được phục vụ bữa tôi cho Lam Du Du tiểu thư, Phong Hàng Lãng tôi thật vinh hạnh!”
Phong Hàng Lãng không chỉ có giọng nói rât dễ nghe mà trên khuôn mặt đẹp trai của anh còn có thêm nụ cười quý phái rất hút người. Anh lấy bát và thìa từ trong tay của dì An, múc một thìa đưa lên môi đề kiểm tra nhiệt độ, sau đó ôn nhu đưa thìa canh đến bên miệng Lam Du
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trien-mien-nhap-cot-tong-tai-yeu-say-dam/429353/chuong-238.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.