Trên con đường duy nhất rời trường, Tuyết Lạc bị Phương Diệc Ngôn chặn lại.
Đã bao nhiêu lần tránh mặt, vẫn không giải quyết được vấn đề hiện tại.
Không còn đường lui, Tuyết Lạc chỉ có thê đối mặt.
“Tuyệt Lạc, nói với anh, em không hạnh phúc. Đề anh có lý do chính đáng giúp eml” phong) Diệc Ngôn bước tới năm lấy tay Tuyết Lạc nhưng lại bị cô né tránh.
“Phương Diệc Ngôn, trên thực tế sự thật không giống như tất cả những gì mà Đóa Đóa đã nói. Không sai, em bị Hạ gia ép buộc nhưng trong đó cũng có một phân là em tự nguyện.” Tuyết Lạc bình tĩnh nói.
“Em nói em cam tâm tình nguyện kết hôn với một người tàn tật bị lửa thiêu rụi thậm chí không thể tự chăm sóc bản thân? Tuyết Lạc, mặc dù em đủ tốt bụng nhưng em không cao thượng như vậy!” Phương Diệc Ngôn rất hiểu Lâm Tuyết Lạc.
Đúng lúc này, cổng trường truyền tới những tiếng bàn tán và chỉ trỏ: “Mau nhìn người kia, bị bỏng thành cái dạng này mà vần đi ra ngoài, thật là đáng sọ†”
Những cụm từ ngăn gọn như “bị bỏng thành dạng gì rồi”, “còn ra ngoài dọa người” rơi vào tai Tuyết. Lạc, ngay lập tức cô liền liên tưởng đến một người, người chồng Phong Lập Hân của cô.
Có khi nào anh tới trường học không? Lễ nào Phong Hàng Lãng lại lừa mình?
Chắc không phải đâu! Phong Hàng Lãng bắt tay với Viên Đóa Đóa đề bắt nạt Lâm Tuyết Lạc cô vẫn còn có thê, nhưng công trường đang sắp tới giờ tan học, nhiều sinh viên như thế, muôn miệng muôn lời, sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trien-mien-nhap-cot-tong-tai-yeu-say-dam/429260/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.