Sao Tuyết Lạc không biết ự khác nhau giữa “vợ” và “bảo mẫu” cơ chứ! Mà địa vị bây giờ của cô ) trong nhà họ Phong, có lẽ đên bảo mẫu còn không băng. Ít nhất dì An và quản gia Mạc còn có thê tự do ra vào phòng điều trị, còn cô, đến quyền lợi vào chăm sóc chồng mình cũng bị cướp mắt. Có lúc Tuyết Lạc cũng tự suy nghĩ, rốt cuộc cô gả vào nhà họ Phong có ý nghĩa và giá trị tồn tại không? Tuyết Lạc không hy vọng chức bà Phong được mọi người tôn trọng, cô chỉ mong Phong Hàng Lãng có thể coi cô là một người “chị dâu” đích thực. Tiếng bàn tán trong đám người ngày càng khó nghe. “Cậu nói xem anh ta ngồi xe lăn, nhưng lại lái Rolls- Royce, có phải là muốn dùng tiền chứng minh, chỉ cần có tiền, dù có bị bỏng nặng đến thế nào, cho dù đến bố mẹ cũng không nhận ra nữa thì vân sẽ có phụ nữ sà vào lòng hay không?” “Chắc chắn là vậy! Nói không chừng anh ta đang thử nghiệm trên phô đây! Chuyên tìm phụ nữ yêu tiền!” “Còn có cả những em gái ngây thơ nữa” Ð 0Ú Những lời này lọt vào tai Tuyệt Lạc thực sự khiên cô vô cùng khó chịu. Nếu như người bị vây đúng là Phong Lập Hân thì Tuyết Lạc thật sự buồn thay anh. “Phương Diệc Ngôn, ‹ cậu buông tay ra[ Cho dù là “bảo mẫu” hay là “vọ”, tôi cũng sẽ bảo vệ Phong Lập Hân! Trừ khi anh ấy chủ động ly hôn với tôi!” “Nếu như cậu thật sự cần lý do, vậy thì tôi nói cho cậu biết Phương Diệc Ngôn, Lâm Tuyết Lạc tôi từ đầu đến đuôi là một người phụ nữ hám tiền! Chẳng qua là tôi che dấu rất tốt, cậu không phát hiện ra mà thôi!” Tuyết Lạc thoát khỏi tay của Phương Diệc Ngôn, trong lòng nóng như lửa đốt, cô nhanh chóng chen vào trong đám người. Đám người đó chen lắn lẫn nhau, cơ thê nhỏ bé của Tuyết Lạc muốn chui vào trong cũng rất khó khăn. Lúc cô dùng sức tách đám người đề đi vào trong thì nhìn thầy người ngồi trên xe lăn chính là người chồng “Phong Lập Hân” của cô. “Phong Lập Hân” đội một chiếc mũ lưỡi trai, trên cỗ có thắt một chiếc khăn đề chắn gió, lúc này nó đang nghiêng sang một bên, thế là khuôn mặt đây sẹo và những. vết thương giống như tổ ong cứ thê lộ ra trước mặt mọi người. Nhận được sự chú ý của mọi người. Còn có một chiếc thảm mỏng. trên chân, đã trượt đến nơi đầu gồi, lộ ra cánh tay với những vết sẹo ngang dọc vẫn luôn giâu bên trong tay áo. Vừa nãy lái xe Tiểu Tiền đã giúp “Phong Lập Hân” đắp lại thảm một lân, nhưng lại bị ông chủ của mình cố ýI hoặc vô ý kéo ra, dường như là CÓ ý để cho người khác nhìn thấy cơ thể tàn tật của mình vậy. Tiểu Tiền không hiểu tại sao ông chủ lại phải tự làm nhục” bản thân mình như vậy, để người khác chê cười, chỉ chỉ trỏ trỏ. “Lập Hân…” Tuyết Lạc thì thầm một tiêng. Nói thật, khi Tuyệt Lạc nhìn thây “Phong Lập Hân” bị mọi người chê cười, trào phúng, Tuyết Lạc thật sự vô cùng khó chịu. Cô không trốn tránh, cũng không nắp đi, mà đi thẳng đến bên cạnh “Phong Lập Hân” đang ngồi trên xe lăn. Tuyết Lạc ngồi xổm xuống, quỳ một gôi xuống đất, tư thê như vậy khiến cô có thê bình tĩnh đối mặt với “Phong Lập Hân.” “Lập Hân, sức khỏe anh không tốt, sao lại tới đây?” Tuyết Lạc dịu dàng hỏi. So với ánh mất tò mò và chán ghét của những người xung quanh, thì cử chỉ và lời nói của Tuyết Lạc lại vô cùng thân mật và âm áp. Một sự so sánh vô cùng rõ rệt! “Bà xã, anh tới đón em tan học.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]