Chương trước
Chương sau
“Anh muốn cùng anh trai tôi phát điên à?” Phong Hàng Lãng lạnh lùng hỏi.
“Không còn cách nào khác! Tôi luôn cảm thấy rằng tôi nợ anh trai Phong Lập Hân của anh, vì vậy tôi rất muốn làm một điều gì đó để bù đắp cho anh ấy.” Nghiêm Bang nhìn chằm chằm khuôn mặt tức giận của Phong Hàng Lãng. “Lãng, tôi nghĩ ý muốn của anh trai cậu là gì thì cậu biết rõ hơn tôi!”
Đôi mắt Phong Hàng Lãng không tránh khỏi sự căm hận, hắn nói: “Nếu anh trai tôi thực sự gặp tai nạn gì thì bất cứ ai cũng đừng hòng yên ổn! Còn về người làm tổn thương anh tôi, cho dù là ai, tôi cũng sẽ để người đó phải trả giá bằng mạng sống của mình!”
Nhìn thấy Phong Hàng Lãng rời đi với vẻ tàn ác, Nghiêm Bang lại nói thêm một câu: “Lãng, đừng đi vội! Anh không muốn xem người phụ nữ của anh lựa chọn như thế nào sao?”
Phong Hàng Lãng dừng bước rồi quay lại nhìn màn hình giám sát, hắn thấy trên màn hình xuất hiện một bóng người khác.
Mặc dù người đàn ông đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, nhưng từ những động tác thanh thoát của anh ta, nhìn thoáng qua Phong Hàng Lãng đã nhận ra người đàn ông đó là Bạch Mặc.
Bạch Mặc, mặc dù anh ta trang điểm rực rỡ, phong trần, nhưng anh ta luôn toát ra một cảm giác thoát tục bằm sinh giống như một công tử nho nhã bước ra từ bức tranh thủy mặc, thoát tục đến mức không hề dính chút bụi trần.
Tuyết Lạc ở trong hàng rào sắt gào thét một hồi, phát hiện không có ai đáp lại cô, chỉ có tiếng của chính cô vang vọng trên lối đi vắng, vậy nên Tuyết Lạc bèn dừng công việc vô bổ này lại, lui về ngồi trên sô pha, quyết định duy trì sức lực và yên lặng quan sát.
Khoảng ba phút sau, Bạch Mặc đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, chỉ để lộ hai mắt và miệng, xuất hiện trong camera giám sát.
Tuyết Lạc thấy có người tới, lập tức từ nhảy khỏi sô pha rồi chạy tới hàng rào sắt, cô gấp gáp hướng về phía Bạch Mặc nói: “Này, anh là ai? Mau thả tôi ra.”
“Làm xong chuyện sẽ thả cô ra! Đừng vội!” Bạch Mặc vừa trả lời câu hỏi của Tuyết Lạc vừa lấy điện thoại di động trong túi ra lắc lắc trước mặt cô.
“Tại sao anh lại bắt tôi tới đây? Đây là đâu? Rốt cuộc anh muốn làm gì?” Tuyết Lạc lo lắng hỏi.
“Bởi vì cô là người phụ nữ của Phong Hàng Lãng! Tôi không thích Phong Hàng Lãng, không thích sự che giấu lén lút của anh tai”
Đối với việc Phong Hàng Lãng không nói tiếng nào đã cưới người phụ nữ này về, thậm chí không chào hỏi Bạch Mặc một câu, hắn có còn coi anh ta là anh em chí cốt nữa hay không?
Nhìn thấy người phụ nữ tên Lâm Tuyết Lạc này cũng không phải là quốc sắc thiên hương gì, Bạch Mặc lại càng tức giận.
“Tôi không phải người phụ nữ của Phong Hàng Lãng! Chồng tôi là Phong Lập Hân!” Tuyết Lạc sửa lại lời nói của Bạch Mặc.
“Cái… Cái gì? Chồng… chồng cô là Phong Lập Hân? Cô chắc không?” Lần này đến lượt Bạch Mặc ngắn ra. Không phải, người phụ nữ này rõ ràng là người phụ nữ mà anh trai Phong Lập Hân ép gả cho Phong Hàng Lãng, sao lại trở thành vợ của Phong Lập Hân?
“Tất nhiên là tôi chắc chắn!” Đối với Tuyết Lạc, đây là việc không thể nghi ngờ. “Thưa ngài, phiền ngài thả tôi về đi có được không?”
Tuyết Lạc thấy Bạch Mặc cũng dễ nói chuyện, giọng nói không quá gay gắt và hằn học nên thấp giọng cầu xin anh ta thương xót. Thái độ khiêm nhường của phụ nữ thường rất tác dụng với đàn ông: “Tôi phải lo việc ăn uống cho chồng tôi!”
“Này… tại sao cô lại trở thành vợ của Phong Lập Hân? Điều này không hợp lý chút nào!” Bạch Mặc có vẻ hơi bối rối, nghĩ đến loại người kiêu căng cuồng ngạo và không bao giò chịu khuất phục như Phong Hàng Lãng, Bạch Mặc như hiểu ra điều gì đó: “Ha ha, thật là thú vị!”
Nhìn thấy Bạch Mặc vừa lắm bằm một mình vừa cười ngây ngô, Tuyết Lạc hơi giật mình. Người này, đầu óc hình như không tốt lắm! Có phải anh ta ngu ngốc đến không phân biệt được hai anh em Phong Lập Hân và Phong Hàng Lãng?
“Chị dâu, trước tiên chúng ta làm một câu trắc nghiệm đi.” Bạch Mặc lại gio điện thoại trong tay lên và đi tới gần Tuyết Lạc.
“Anh hẳn là biết Phong Lập Hân?” Tuyết Lạc đột nhiên hỏi, bởi vì cô nghe người đàn ông này thuận miệng gọi cô là “chị dâu”.
“Không… tôi không quen anh ta!” Bạch Mặc lập tức phủ nhận vì sợ hình tượng của mình trước mặt chị dâu Tuyết Lạc sẽ bị tổn hại sau khi âm mưu bại lộ.
“Nhưng anh vừa gọi tôi là chị dâu! Anh nhất định có quen biết Phong Lập Hân!” Tuyết Lạc khẳng định một lần nữa: “Nếu anh đã có quen biết với Phong Lập Hân, xin hãy mau chóng để tôi trở về nhà, tôi phải chăm sóc chế độ ăn uống của anh ấy!”
Dù sao Bạch Mặc cũng đang đội một chiếc mũ lưỡi trai trên đầu nên Tuyết Lạc không thể nhận ra anh ta được, vì vậy Bạch Mặc khẳng định: “Tôi không quen biết Phong Lập Hân! Ngay cả khi tôi biết anh ta, điều đó cũng không ngăn được việc tôi bắt cóc cô! Mau làm trắc nghiệm nếu không… Tôi sẽ gửi cô đến Án Đột! Cô cũng biết đàn ông Án Độ thích làm gì với phụ nữ nhất rồi đó!”
Tuyết Lạc hoảng sợ, dù sao thì cô cũng là một phụ nữ nhỏ bé, lại ở trong một môi trường xa lạ như vậy, hơn nữa còn phải đối mặt với một người đàn ông đội mũ luỡi trai luôn nói những lời không thuyết phục.
“Muốn tôi thả cô ra cũng dễ thôi! Cô chọn một người rồi gọi điện thoại cho người đó, nghe kỹ đây, cô chỉ có một cơ hội, bảo người đó đem một trăm triệu đến chuộc cô! Nhớ kỹ, chỉ có thể gọi một cuộc điện thoại duy nhát!” Bạch Mặc bắt đầu nhận thấy đây là một trò chơi thú vị.
“Tôi… tôi không có giá trị như vậy!” Tuyết Lạc phản bác lại theo bản năng. Một trăm triệu đó, cho dù cô có được làm bằng vàng thì cũng không đáng giá ngần ấy tiền. Hơn nữa, ai sẵn sàng vì cô mà trả 100 triệu tiền chuộc? Cô nghĩ thôi cũng không dám mơ tới chuyện đó!
“Cô không đáng giá ngần ấy sao?” Bạch Mộ cười đắc ý, nhưng là đáng tiếc Lâm Tuyết Lạc không thấy được bởi vì anh ta còn đang đội mũ trên đầu. “Điều này chưa chắc! Có thể trong lòng người nào đó, cô có thể trị giá hơn 100 triệu!”
“Mau chọn một người mà cô muốn gọi! Nhớ kỹ, chỉ có một cơ hội!” Bạch Mặc thúc giục.
Anh ta rất muốn biết người phụ nữ này sẽ chọn ai để thực hiện cuộc gọi cầu cứu này. Nếu cô không gọi cho Phong Hàng Lãng, có lẽ thằng cha Phong Hàng Lãng nhất định sẽ tức giận nhảy dựng lên, Bạch Mặc nghĩ rằng Ít ra sẽ như vậy.
Tuyết Lạc nhìn chằm chằm vào điện thoại trong tay Bạch Mặc rồi nảy ra sáng kiến, thế là cô ngoan ngoãn gật đầu, nói: “Được rồi, tôi sẽ gọi điện thoại!”
Đương nhiên Bạch Mặc sẽ không đưa điện thoại cho Tuyết Lạc, anh ta chỉ yêu cầu Tuyết Lạc đọc số điện thoại, anh ta sẽ là người gọi, anh ta kiểm soát thế chủ động tuyệt đối.
Tuyết Lạc đọc bừa một só điện thoại, sau đó nói với Bạch Mặc: “Tiên sinh, phiền anh gần lại chút được không? Cách xa như vậy tôi không nghe thấy!”
Rõ ràng số điện thoại đó không phải của Phong Hàng Lãng, Bạch Mặc cười đắc chí, lát nữa anh ta sẽ được thấy khuôn mặt như đưa đám của ai đó trong phòng giám sát. Người phụ nữ của hắn bị bắt cóc nhưng cuộc gọi đầu tiên cô gọi không phải là gọi cho người chồng Phong Hàng Lãng này… Đối với một người đàn ông đó quả thật là một sự sỉ nhục rất lớn!
Khi Bạch Mặc đến gần hơn một chút với Tuyết Lạc ở bên trong hàng rào sắt, nói thì chậm mà xảy ra rất nhanh, Tuyết Lạc bất ngờ vươn tay ra giật chiếc điện thoại trên tay Bạch Mặc nhanh như một cơn gió lốc.
Lúc đó Bạch Mặc gần như ngớ ngắn đứng tại chỗ! Người phụ nữ này cũng quá mưu mô rồi thì phải? Lừa anh ta thì thôi đi, đằng này còn cướp điện thoại di động của anh ta?
Nhưng trong phòng giám sát, nơi khóe môi Phong Hàng Lãng lại gợi lên một đường cong đẹp đẽ tán thưởng sự nhanh trí của côi
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.