Nghiêm Bang là một người đàn ông cực kỳ cứng rắn. Gương mặt cương nghị, ngũ quan sắc sảo hơn người bình thường. Cộng thêm dáng người vạm vỡ cao 1m9, cả người to khỏe giống như một con trâu trưởng thành, tràn đầy sức mạnh. Anh ta nhìn chằm chằm vào chiếc xe thương vụ chở Tuyết Lạc một lúc, sau đó mới nói với thủ hạ: “Hành động nhẹ nhàng một chút! Người ngồi trong xe, là người phụ nữ của Phong Nhị thiếu của chúng ta! Cần thận đáy!” Theo lệnh của Nghiêm Bang, chiếc xe Wrangler bên trái xe thương vụ chở Tuyết Lạc chuyển hướng về bên phải, bất ngờ vượt lên trước xe thương vụ Tuyết Lạc đang ngôi, lái xe của Phong gia không thể không phanh gấp. Nhìn thấy chiếc xe Wrangler phía trước mãi không di chuyển, tài xế liền nói với Tuyết Lạc ở hàng ghế sau: “Phu nhân, tôi xuống xe xem thử, cô nhất định đừng xuống xe.” “Cậu phải cẩn thận chút.” Tuyết Lạc dường như nhận ra người trong chiếc xe Wrangler phía trước không tốt đẹp gì. Nhưng khi tài xế vừa mở cửa xe thì bị một người đồ đen xông tới, lôi ra ngoài. *A…” Tuyết Lạc hét lên một tiếng, theo bản năng lấy điện thoại trong túi xách ra báo cảnh sát. Cùng lúc đó cánh cửa xe phía sau bên phải mở ra, một người đàn ông mặc đồ đen đến gần trước mặt cô. Một thứ mềm mại như khăn giấy lập tức phủ lên miệng và mũi Tuyết Lạc, một mùi thơm nhàn nhạt ập đến, Tuyết Lạc rơi vào cơn buồn ngủ. Một phút sau, Tuyết Lạc được đưa vào phía sau chiếc Wrangler. Nghiêm Bang liếc nhìn Lâm Tuyết Lạc nằm ngang ở phía sau xe, lông mày cau lại, người phụ nữ này chỉ có thể coi là gương mặt thanh tú, cách nghiêng nước nghiêng thành còn kém xa. Nhưng trông cũng sạch sẽ, gọn gàng, giống như con gái nhà lành lay động lòng người, cũng rất thích hợp với sở thích hoang dã nhưng dịu dàng của Phong Hàng Lãng. “Quay về nói với Phong Nhị thiếu nhà cậu, nói người phụ nữ của anh ta đang ở trong tay tôi! Tôi tên Nghiêm Bang!” Vẻ mặt Nghiêm Bang lạnh lùng đáng sợ. Tài xế của Phong gia có lẽ là bị vẻ ngoài mạnh mẽ của Nghiêm Bang dọa sợ, liên tục gật đầu, nhưng vẫn dũng cảm nói một câu: “Cầu xin anh đừng hại phu nhân nhà tôi. Nhị thiếu gia nhà tôi sẽ cho anh số tiền mà anh muốn!” Lái xe của Phong gia nghĩ Nghiêm Bang bắt phu nhân Phong gia chỉ có thể là vì tiền. Nhưng anh ta nào có biết, Nhị thiếu gia Phong Hàng Lãng và người tên Nghiêm Bang này, đã từng thân thiết đến mức có thể mặc cùng một cái quần! “Tôi không quan tâm đến tiền của Phong Hàng Lãng, tôi chỉ quan tâm đến người phụ nữ của anh ta!” Nghiêm Bang vui vẻ trêu chọc người tài xế đang hoảng sợ: “Mau về thông báo cho Phong Nhị thiếu nhà cậu đi! Ngộ nhỡ muộn rồi, phu nhân nhà cậu sẽ trở thành món ăn của tôi đấy!” Lái xe Phong gia gật đầu lia lịa, sau đó leo lên chiếc xe thương vụ, phóng nhanh về phía Phong gia. Lúc Phong Hàng Lãng về đến Phong gia, hắn không thấy Lâm Tuyết Lạc ngoan ngoãn đợi hắn trong phòng khách. Lông mày anh tuần không khỏi cau lại. “Phu nhân đâu?” Hắn hỏi một cách bắt mãn. “Phu nhân cùng Viên tiểu thư đến cô nhỉ viện rồi. Tiểu Tiền đưa bọn họ đến đó.” Dì An nhận lấy âu phục và cà vạt Phong Hàng Lãng cởi ra, sau đó đặt dép lê bên chân Phong Hàng Lãng. “Lại đến cô nhi viện?” Lại là một câu bất mãn nữa. Vì người phụ nữ này, Phong Hàng Lãng trước sau đã quyên góp mấy trăm vạn cho cô nhi viện, đến hắn cũng cảm thấy bản thân gần đây đặc biệt lương thiện. Không ở nhà đợi hắn quay về, lại đi ra ngoài làm loạn? Phong Hàng Lãng tràn đầy sự bất mãn: “Gọi điện cho tiểu Tiền, bảo cậu ta đưa phu nhân về! Ngay bây giờ!” Phong hành Lãng còn chưa dứt câu, một tiếng “kít” gấp gáp vang lên, tài xế tiểu Tiền loạng choạng bước vào. “Nhị thiếu, không hay rồi… phu nhân Tuyết Lạc… Phu nhân giữa đường bị người ta bắt đi rồi!” Tiểu Tiền hoảng sợ báo cáo. Cậu ta đến Phong gia chưa lâu, nhưng làm việc và lái xe rất thận trọng. “Cái gì? Tuyết Lạc bị người ta bắt đi rồi?” Phong Hàng Lãng nghiêm giọng truy hỏi, tóm lấy cổ áo tài xé tiểu Tiền: “Ai2” “Người đó nói tên là Nghiêm Bang!” Tài xé tiểu Tiền gấp rút trả lời. “Thì ra là tên Nghiêm Bang đó?” Phong Hàng Lãng khựng lại một chút, buông lỏng cỗ áo của tài xé tiểu Tiền. “Nhị thiếu, chúng ta có cần báo cảnh sát không?” Trong lòng tài xế tiểu Tiền tự trách bản thân. “Không cần!” Phong Hàng Lãng tiếp lời: “Việc này tôi sẽ xử lý. không còn việc của cậu nữa rồi.” Phong Hàng Lãng bước nhanh lên lầu, nhìn thấy Phong Lập Hân vẫn đang nghỉ ngơi trong phòng y tế, sau khi giao phó vài câu với bác sĩ Kim, rồi mới bước nhanh như bay rời khỏi Phong gia. Chiếc Ferrari màu đen phóng nhanh như tên, khuôn mặt anh tuấn của Phong Hàng Lãng dần trở nên lạnh lùng, ngang ngược. Lúc Tuyết Lạc tỉnh dậy, đã là nửa tiếng đồng hồ sau. Cô nằm trêи chiếc giường đàn hồi vô cùng tốt, có chăn ga gối đệm rất cao cấp. Theo bản năng hoảng sợ ngồi dậy, Tuyết Lạc nhìn xung quanh, đây là một căn phòng lớn. Bố cục bên trong… Vậy mà lại là màu hồng? Có loại hương vị tình yêu không thẻ tả nồi. Cô kiểm tra cơ thể mình theo phản xạ, vẫn may quần áo đều mặc trêи người, không bị kẻ xấu cướp sắc. Hơn nữa túi xách của cô vẫn còn ở bên cạnh. Ngoại trừ điện thoại ra thì không thiếu thứ gì. Có vẻ như cũng không phải là cướp tiền! Tuyết Lạc chạy về phía cửa phòng, vặn “lạch cạch”, khóa cửa bị cô mở ra một cách dễ dàng. Sau đó cô liền lao ra ngoài. Nhưng lại phát hiện lối ra duy nhất đã bị rào sắt chặn lại. Cánh tay nhỏ bé của Tuyết Lạc so với sắt thép thì chỉ như một đứa trẻ, cho dù Tuyết Lạc có lắc đến đâu, nó cũng không hề cử động. Đây là đâu? Bọn họ giữ mình ở đây là có ý gì? Nỗi sợ hãi sâu sắc ập đến, Tuyết Lạc hét lên: “Người đâu, thả tôi ra… mau thả tôi ra.” Trả lời lại Tuyết Lạc chỉ có tiếng vọng của chính cô. Trong phòng giám sát, Nghiêm Bang có thể nhìn rõ Tuyết Lạc bên hàng rào sắt. Cô đang lắc hàng rào mà nó chẳng có chút chuyển động nào. “Nghiêm Bang, anh bị bệnh à, anh bắt Lâm Tuyết Lạc làm gì chứ?” Phong Hàng Lãng vội vàng đi tới, nắm quyền hướng về phía Nghiêm Bang chào hỏi. Nghiêm Bang có thiên phú chiến đấu, anh ta còn có một biệt hiệu là Tán đả vương trêи đất Thân thành. Nhưng đầu óc còn kém xa Phong Hàng Lãng. Cho nên trong tình huống bình thường, anh ta không bao giờ giỏ trò mưu mô quỷ kế với Phong Hàng Lãng, anh ta biết mình chơi không lại Phong Hàng Lãng! Trong hầu hết các tình huống, anh ta đều sẽ cùng Phong Hàng Lãng cứng đối cứng, như vậy mới có thể giành chiến thắng. “Tôi cũng là nhận sự giao phó của người khác!” Nghiêm Bang dáng người vạm vỡ, nhưng động tác lại khá linh hoạt. Anh ta tránh được đòn tấn công của Phong Hàng Lãng. “Ai?” Phong Hàng Lãng nghiêm nghị. “Anh trai Phong Lập Hân của cậu! Anh ấy bảo tôi nhốt cậu và Lâm Tuyết Lạc vào cùng một chỗ… Để tạo em bé!” Nghiêm Bang không hề giấu giếm Phong Hàng Lãng, trực tiếp nói ra yêu cầu của Phong Lập Hân… “cm Phong Hàng Lãng tức giận, anh trai Phong Lập Hân vậy mà lại yêu cầu Nghiêm Bang nhốt mình và Lâm Tuyết Lạc lại cùng một chỗ để tạo em bé? Quan tâm đến cả chuyện giường chiếu của hắn rồi? Chuyện này… Quả thực là chỉ có Phong Lập Hân mới nghĩ ra!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]