Tôi dỗ dành anh cả đêm. Mệt chớt đi được.
Đúng là tạo nghiệp mà.
Tự mình làm rồi tự mình lấy thân ra bù đắp.
Lại gặp đúng sắc lang. Không ăn thì thôi, đã ăn thì đều không chừa cho tôi chút thể diện nào.
Xui xẻo thật chứ!
Ngày hôm sau khi tôi tỉnh dậy, bên ngoài trời đang mưa.
Từ tấm cửa kính trong suốt bên cạnh tôi nhìn thấy những giọt nước phủ lấp cả vườn hoa. Lúc này tôi đang bị Hứa Thời Tư ôm siết sao.
Một tay để tôi gối đầu, một tay kia vẫn ôm eo tôi. Tôi đang nằm trong lồng ngực Hứa Thời Tư, quay mặt nhìn ra cửa sổ nhớ lại một số chuyện không vui.
Đây là lần đầu sau khi tỉnh dậy bên cạnh anh, tôi không vội vàng muốn rời khỏi giường. Có chút cảm thấy không muốn đi.
Nhưng máy điện báo lại rung lên.
[Ss1314 Đêm Qua Cô Làm Tốt Lắm!]
[Không có gì.]
Được khen, nhưng tôi lại không vui…
Hơi gió có chút lạnh, tôi khẽ nhích lại gần cạnh anh tìm chút hơi ấm.
Tôi cảm thấy rất có thể sau khi anh nhận được điện thoại sẽ cảm thấy rất khó chịu, tôi muốn bù đắp.
Anh cựa mình, vật lớn thức giấc, cọ cọ vào mông tôi, nơi đêm qua nhiều lần bị anh tới lui chảy ra một chút dịch còn sót lại.
Tôi thật sự mong có thể sớm một chút mau mang thai, như thế thì có thể thoát khỏi tên ác ma này rồi.
Anh hôn lên vai tôi, giọng nói trầm khàn buổi sáng sớm làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trien-mien-khong-loi-thoat/3480069/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.