Anh cúi đầu hôn nhẹ lên môi tôi. Giọng nói trầm ấm có chút chua ngoa.
“Sau này không được phép để bản thân bị thương, có biết không? Anh xót.”
Tôi nhìn anh, ngoan ngoãn gật đầu.
“Sau này đi đâu cũng phải cho anh biết, có được không?”
Đi đâu, còn lâu tôi mới nói.
Tôi cười ngây ngô lại bị anh ôm siết thêm một vòng, cắn nhẹ lên vành tai, từng đợt hơi thở nóng rực phả bên tai.
“Sau này đừng bỏ mặc anh có được không?”
Ánh mắt anh ngập tràn dịu dàng, dường như có chút kỳ vọng.
“Hứa với anh đi! Ngay bây giờ!”
Giọng nói của anh rất nặng nề, không để cho tôi có cơ hội nào cự tuyệt.
Ở cự ly gần như thế này, tựa hồ có thể nhìn rõ khuôn mặt anh đến mức phóng đại. Có một cảm giác dịu dàng đến khó tin.
Tay anh rất lạnh, anh càng lúc càng ôm tôi thật chặt, giống như muốn khảm tôi vào trong máu thịt của anh.
Tôi không hiểu lắm, chỉ là cảm thấy anh so với mọi hôm rất khác.
Tôi lại không biết thì ra thái tử gia bệnh kiều ở Biện Kinh lại là một chú chó to xác dính người.
Cho dù không nói đến hình tượng của anh thì hầu hết những cậu ấm sinh ra trong gia đình giàu có như anh cũng không có mấy kỹ năng làm nũng như thế này.
Anh là thái tử gia đi lên bằng thực lực và tài năng thật sự chứ không phải thuộc kiểu cậu ấm con chiêu, chỉ biết ăn bám vào gia đình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trien-mien-khong-loi-thoat/3480070/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.