Khi tôi thay một bộ đồ ngủ mới, bỏ qua cơn đau ở cánh tay, lén chui vào trong chăn của Hứa Thời Tư đang ngủ say không biết trời trăng mây gió gì giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Đột nhiên Hứa Thời Tư cựa mình thức dậy sờ sang bên cạnh, muốn ôm lấy tôi. Anh phát hiện có điều kỳ lạ.
“Bảo bối, em mới đi đâu à?”
Tôi chột dạ, nuốt nước bọt nhìn Hứa Thời Tư vội lảng tránh đi.
“Không… không có.”
“Vậy tại sao em lại mặc đồ? Đêm qua rõ ràng là cả hai chúng ta đều cùng không mặc đồ kia mà?”
Tôi giật mình hốt hoảng, vội vàng suy nghĩ một lý do để biện giải.
“Em lạnh!”
Hơi thở nóng rực của anh ngậm lấy vành tai tôi nhưng muốn trừng phạt.
“Có biết ở chỗ của anh, nói dối sẽ có hậu quả như thế nào không?”
Anh không phải là lần đầu nói câu này.
Lần đầu tiên khi tôi lẻn vào phòng anh, anh cũng nói câu này nhưng lúc đó tôi còn chưa phải là người của anh.
Bây giờ toàn bộ thân thể đều là thuộc về anh. Tôi có muốn phản bác cũng không được.
“Em…”
Anh đột nhiên lật người tôi lại, để tôi nằm dưới anh. Ánh sáng từ bên ngoài truyền tới chút ánh sáng của rạng đông. Đôi mắt của Hứa Thời Tư thâm thúy yên tĩnh, giống như đang tức giận.
Tôi có chút chột dạ, không biết anh đã thức từ khi nào.
“Đêm qua anh làm em đau muốn chết. Làm gì còn sức mà lết khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trien-mien-khong-loi-thoat/3480068/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.