Cả một ngọn đối lớn bị người Tây Hạ đào lỗ chỗ, không còn cách nào khác, bọn họ không có áo ấm, lại không thể tùy tiện đốt lửa sưởi ấm, nếu không đào hầm ẩn nấp bọn họ không kháng cự được với thời tiết quá ba ngày.
Ủy Ca Ninh Lệnh đứng trong gió rét lạnh lùng nhìn sứ giả Tiêu Đả Hổ: - Cho bọn ta áo ấm, ta sẽ ngoan ngoãn ở nơi này làm mồi nhử choc ác ngươi.
Sứ giả là một văn suy trung niên, ăn mặc kiểu người Tống, tuy áo bông mũ lông, vẫn rét run cầm cập, chà tay vào nhau: - Không có áo ấm các ngươi mới ngoan ngoãn ở chỗ khuất gió này, có áo ấm, trời mới biết các ngươi sẽ đi đâu, ngay quốc tướng quý quốc còn không coi sinh tử của các ngươi ra gì, vì sao bọn ta phải bận tâm.
- Giờ các ngươi không có lựa chọn nào khác, nếu có thể khiến quân Tống đâm đầu vào bẫy, nói không chừng đại vương ta sẽ cho các ngươi ít áo chống rét.
Ủy Ca Ninh Lệnh mặc dù y phục mỏng manh, nhưng lưng rất thẳng, cười quỷ dị: - Ý ngươi là bất kể thế nào bọn ta cũng chỉ có một vận mệnh đi làm mồi nhử cho các ngươi?
Sứ giả cười: - Không sức mạnh nào có thể thay đổi được.. Ặc... ngươi... ng..
Ủy Ca Ninh Lệnh vươn tay, bóp cổ sứ giả, dùng một tay nhấc thân hình gầy gò của tên sứ giả lên, tay còn lại lột áo bông trên người hắn, cùng lúc đó Trương Hạ dẫn đám người ăn mặc ấm áp tới bao vây hơn trăm người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1574616/quyen-14-chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.