Đàm Uy mồ hôi mồ kê nhễ nhại cuối cùng cũng rảnh rang uống một ngụm nước, giơ bình nước dốc nửa ngày trời không chảy ra được một giọt, bực tức đóng nắm ném vào đống lửa đợi băng tan.
Nhìn cảnh tượng ngoài thành qua lỗ xạ kích, thây chất như núi, mắt đưa tới chỗ nào cũng chỉ thấy toàn thi thể người Liêu, ba ngày trước còn nghĩ cách làm sao để Ủy Ca Ninh Lệnh tiếp tục tấn công, giờ bọn chúng lại tấn công như không thiết sống nữa.
Nhớ lại hiểm cảnh ba ngày trước Đàm Uy vẫn sởn gai ốc, hải đông thanh của mình không ngờ bị con hải đông thanh khác truy kích chạy khắp nơi, quên cả nhiệm vụ cảnh giới, nếu như khi đó mà mình tham công truy sát người Tây Hạ thì bị người Liêu đoạt thành rồi.
Người Tây Hạ đi trước nạp mạng còn người Liêu tìm cơ hội tập kích, ba mươi mấy thám báo bị người Liêu diệt sạch.
Tiếp đó Tiêu Đả Hổ tập kích không thành liền thay đổi chiến thuật, kỵ binh xuống ngựa, nhân lúc quân Tống chưa kịp ổn định liền tấn công mãnh liệt.
Ba ngày qua người Liêu tấn công không ngơi nghỉ, dù đêm xuống cũng không dừng bước tiến, giờ lại lui mất, thật là lạ.
Hệ thống phòng ngự ngoài thành bị hủy hết rồi, sông hộ thành tuy trước khi đóng băng đã bị dẫn nước đi, nhưng lòng sông trống không cũng đã bị người Liêu lấp đầy, bước tiếp theo là quân địch leo lên thành tác chiến, từ xa đã thấy xe công thanh, Đàm Uy đã chuẩn bị quyết chiến, vậy mà người Liêu lại lui mất.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1574615/quyen-14-chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.