Ủy Ca Ninh Lệnh cười vỗ vỗ khuôn mặt bị gió lạnh cắt cho thê thảm của Trương Hạ: - Trước tiên cứ chiếm lấy Ninh Biên thành, kiếm chỗ cho huynh đệ tránh rét ho huynh đệ đã. Đám nhãi con nghe đây, mang hết sức lực ra, vào thành không cần phong đao.
Trăng lạnh như cái xoong treo trên thành Ninh Viễn, tường thành chỉ có từng đống lửa chập chờn như lửa ma chơi, một đám người Liêu xoa tay dậm chân vây quanh đống lửa hít hà sưởi ấm, thời tiết thế này dù có lửa cũng chẳng làm người ta dễ chịu hơn là bao.
Đằng xa có tiếng chó sói tru, người Liêu chẳng bận tâm, đám sói đói chỉ có thể dùng tiếng hú phát tiết bẫn mãn của mình.
Cứ tới mùa đông là đám sói hoang sẽ tới gần nơi con người cư ngụ kiếm cái ăn, bọn chúng thường đi thành từng đàn lớn, vô cùng đáng sợ, vì thế không có thám báo nào dám ra ngoài trong thời tiết này, nhất là vào đêm khuya, vì thế bọn họ không biết có dưới chân thành có năm trăm người Tây Hạ mặc áo lông cừu gần như hòa mình vào đất tuyết, leo lên tường thành.
Ủy Ca Ninh Lệnh đâm đoản mâu vào khe hở của tướng thành, đu người lên, đợi đứng vững lại rút ra thanh đoản mâu nữa đâm mạnh vào cái lỗ khá sâu.
Thành Ninh Viễn cũng giống như các tòa thành khác ở thảo nguyên, trải qua mưa gió vùi dập, tường thành loang lổ như khuôn mặt cười già.
Một con chim nhỏ làm tổ trong hốc kinh hãi vỗ cánh định bay ra, nhưng có bàn tay lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1574617/quyen-14-chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.