Trận mưa cuối cùng của mùa thu biến thành rào cản cho cuộc hành quân, rời Ngũ Đài Sơn, mưa rả rích suốt ba ngày, trong ba ngày đó, đại quân đi được có ba mươi dặm.
Lượng lớn kỵ binh vừa lừa ngựa, cùng với đội xe quân nhu nặng nề đi qua, đường xá liền biến thành vũng bùn lầy lội, Vân Tranh có đề phòng trước nên để xe pháo đi đầu, nó hiện giờ trở thành gánh nặng ngàn cân theo đúng nghĩa đen, Trần Lâm rất khó chịu với thứ chướng ngại này, kiến nghị đại quân nên đi trước còn để thứ này theo sau, nhưng Vân Tranh cực kỳ kiên quyết, ông ta cũng không thể nhiều lời.
Nhìn vó đại thanh mã lần nữa lún vào bùn rất vất vả mới rút được chân lên, Vân Tranh cực kỳ hoài niệm đường bê tông đời sau.
Thời xưa đánh trận là thế, một trận mưa, một trận lũ, lở núi đều có thể tạo ra sai lầm quân sự nghiêm trọng, dù trong quân có điều lệnh kẻ lỡ hẹn chém, nhưng thực tế rất ít chủ tướng dùng nó, nếu không chưa đánh trận khả năng đã tự giết hết người mình rồi.
Dù sao nhân tố không thể nghịch chuyển này hai bên giao chiến đều phải chịu, rất công bằng.
Nhạn Môn sơn, xưa gọi là Câu Chú sơn, nơi này rặng núi cao ngất, địa thế hiểm yếu, sau khi dựng quan càng có cái thế "một người giữ ải, vạn người khó qua!"
Tương truyền mỗi năm mùa xuân mới, nhạn từ nam bay về phương bắc, miệng ngậm lá lô, bay tới Nhạn Môn lượn vòng hồi lâu, tới khi lá rụng vừa vặn có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1574609/quyen-14-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.