Trong quân không được phép có hai tiếng nói, Trần Lâm dù đại biểu cho hoàng đế tới giám quân cũng không có nghĩa ông ta có thể thay thế đưa ra mệnh lệnh hoặc quyết định, ở đây lời Vân Tranh là tối thượng, y không cho phép quân sĩ có ý kiến của bản thân ở hành động quân sự, cho dù ý kiến họ có chính xác, nếu bản thân không sai lầm quá mức, y không cho quân sĩ thay đổi mệnh lệnh của mình, trừ khi y tự sửa.
Không nghe chỉ huy, không có cái nhìn toàn cục, tự ý hành động, sẽ có hậu quả không đáng như ở thành Lan Châu.
Đại pháo đã vận chuyển tới, thế là lòng Vân Tranh yên tâm, đây là thứ đảm bảo công thành vô địch, ngáp một cái vẫy tay với Tôn Tiết, cho ông ta đưa pháo vào quân doanh nghỉ ngơi, hỏa đầu quân đã bắc bếp nấu cơm rồi, một canh giờ nữa đại quân sẽ ăn sáng, sau đó nhổ trại lên đường, trạm tiếp theo là Đại Huyện Nhạn Môn Quan.
Còn ngủ một canh giờ nữa, Vân Tranh tất nhiên đi về ngủ, năm năm sống an nhàn sung sướng làm cơ thể y suy nhược, cưỡi đại thanh mã đi trăm dặm, toàn thân như muốn rời ra, phải tranh thủ bất kỳ cơ hội nào để nghỉ ngơi.
- Đại soái, mấy cái cục sắt đó làm gì?
- Đại soái, rốt cuộc cái ống đồng dùng làm gì? Hàm Ngưu nói là để trừ tà, tiểu nhân nói không phải, hắn cứ cãi...
- Cút xéo!
Bị quấy nhiễu tới không chịu nổi, Vân Tranh nổi điên đuổi đám nhiễu sự.
Quân sĩ rời giường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1574608/quyen-14-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.