Khi bàn chuyện âm mưu thế này tất nhiên càng ít người biết càng tốt, dưới ánh đèn tờ mờ chỉ có Vân Tranh và Trần Lâm thôi, còn về phần tượng phật đứng hai bên thì gương mặt lúc mờ lúc tỏ, như đang do dự có nên giáng thiên lôi xuống giết hai tên này không. - Nói cho cùng vì hoàn cảnh xung quanh Đại Tống quá tệ, triều đại khác chỉ có một cường địch, chúng ta tận hai ba kẻ, hại chúng ta phải nấp trong chỗ tối bày âm mưu quỷ kế hại người. Ngồi cạnh Trần Lâm nghe ông ta nói mấy chuyện này làm Vân Tranh rất không thoải mái, đẩy cho hoàn cảnh mới làm tâm tình tốt hơn:
- Ngài là đại tướng quân, tất nhiên không thể làm việc này, cũng không có lý do để làm, nhưng lão phu xưa nay chỉ làm việc như thế, ngài phái ta đi thì cũng đoán trước được lão phu sẽ làm gì rồi, đừng nói là ngài không biết gì hết.
- Ta biết! Vân Tranh thở dài:
Trần Lâm cười hăng hắc: - Lão phu không có ý trách ngài, mục đích của chúng ta là nhất trí, cho nên chỉ cần là kẻ địch, ngài cứ giao vào tay lão phu, lão phu không con không cái, không sợ ông trời báo ứng, chỉ cần bắc chinh đại thắng, dù bị cả thiên hạ phỉ nhổ cũng được. Nói xong rời đi, còn không quên chắp tay với tượng phật, bước chân tuy chậm nhưng vững vàng.
Đối với lão thái giám đã chuẩn bị hiến tế cho Đại Tống này, Vân Tranh thực sự không còn gì để nói, nghe đâu ông ta tiến cung khi còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1574607/quyen-14-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.