Vân Tranh tới Nhạn Môn Quan, còn chưa kịp thăng trướng, không ngờ Trần Lâm đã bắt đầu giết người mà không nói gì với y.
Lý Đông Sở trong lòng đầy đau khổ, đứng ngoài quân trướng nhìn một đám thủ hạ thân tín nhất bị đao phủ chặt đầu, đau đớn này làm hắn gần như không đứng vững, miễn cương vịn vào cán cờ mới có thể tiếp tục chứng kiến thảm kịch này.
Vốn Vân Tranh không định để hắn nhìn, nhưng Lý Đông Sở yêu cầu được nhìn từ đầu tới cuối.
Trần Lâm hai mắt nhìn chằm chằm từng cái cổ phun máu, không nói không rằng.
Nhân chứng, vật chứng đầy đủ, căn bản cho đám người này cãi, thị vệ hoàng cung bắt toàn bộ, Vân Tranh vừa xem xong báo cáo thì đám người kia đã rụng đầu, Trần Lâm căn bản không cho Vân Tranh cơ hội xen vào.
Đây là chuyện lập uy của giám quân, Vân Tranh dù từ phương diện nào cũng không cần can dự, quyền uy của giám quân phải được đảm bảo, huống hồ xem xong báo cao, y thiếu chút nữa muốn đích thân ra tay.
Ti lệ giáo úy Lưu Phượng Thành, phó tướng của Lý Đông Sở, năm xưa vì một mình tử thủ Tây Hình Quan năm năm, dù nước Liêu công phá thế nào cũng không hạ nổi, ngay thê tử cũng chiến tử trên quan ải, nên được hoàng đế tán thưởng, ban cho chức hàm vinh dự bổng lộc hai ngàn thạch, đây là vinh diệu hiếm có.
Không ngờ chỉ qua vài năm kẻ này bị lòng tham làm mờ mắt, không chỉ tham ô quân lương của tướng sĩ, còn báo sai quân tình, nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1574610/quyen-14-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.